Chương trước
Chương sau
Cao thủ nhà họ Hoàng thấy vậy thì không hề chùn bước, ngược lại ánh mắt đầy tinh thần chiến đấu, anh ta cũng tung nắm đấm.
 
Cùng lúc đó, cao thủ còn lại của nhà họ Hoàng cũng tung nắm đấm về phía Xích Thố.
 
“Bùm!”
 
Hai nắm đấm va vào nhau phát ra âm thanh va chạm chói tai, trong giây tiếp theo, một bóng người màu đen nôn ra máu và bay ra ngoài.
 
Người bị bay ra là cao thủ nhà họ Hoàng.
 
Cao thủ còn lại của nhà họ Hoàng thấy vậy, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nắm đấm vốn đã tung ra chợt hơi do dự.
 
Chính khoảnh khắc có ý chùn bước đó đã định sẵn cho sự thất bại của anh ta.
 
“Bùm!”
 
Cùng với tiếng xương gãy, cao thủ thứ hai của nhà họ Hoàng cũng bị Xích Thố đánh bay.
 
Trong khoảnh khắc, tất cả chợt chết lặng!
 
Mọi người ngơ ngác nhìn Xích Thố với thân hình đỏ lòm đứng ở chính giữa.
 
Ngay cả bản thân Lâm Thiên Trạch cũng choáng váng, có vẻ như ông ta không ngờ rằng Xích Thố một mình đấu với hai người mà vẫn thắng lợi.
 
“Ha ha, tốt! Tốt! Tốt!”
 
Một lúc lâu sau, Lâm Thiên Trạch mới hoàn hồn trở lại, ông ta không nhịn được cười điên cuồng, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.
 
“Cao thủ hàng đầu của nhà họ Hoàng cũng chỉ đến thế mà thôi!”
 
Lâm Thiên Trạch đầy đắc ý nhìn Hoàng Chính với vẻ mặt ủ rũ, cười híp mắt nói.
 
Tôn Húc và Tống Thanh Sơn dường như cũng nhìn thấy hy vọng, hai người đều lộ vẻ phấn khích.
 
“Các ngươi chỉ là một đám ô hợp, thật sự cho rằng có nhiều người thì làm gì được chúng tôi sao?”
 
Chiến thắng của Xích Thố khiến Lâm Thiên Trạch càng thêm kiêu ngạo, dường như trở lại thời kỳ huy hoàng nhất của nhà họ Lâm, ông ta chỉ ngón trỏ vào đám đông và nói: “Không phải tất cả các người vừa mới kêu là muốn giết chúng tôi hay sao! Tới đây đi, đừng có dừng lại chứ, tiếp tục đi!”
 
“Nếu ông đã muốn chết đến như vậy thì tôi sẽ tác thành cho ông!”
 
Lúc này, Dương Thanh đột nhiên nói.
 
Nghe thấy Dương Thanh nói như vậy, Tôn Húc, người đã từng chứng kiến sức mạnh của Dương Thanh chợt biến sắc.
 
Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn chỉ cười khẩy.
 
“Sao hả? Cậu Thanh định tự mình ra tay sao?”, Lâm Thiên Trạch cười híp mắt nói.
 
Dương Thanh không quan tâm mà chỉ dặn dò Hoàng Chính bên cạnh: “Tất cả người trong nhà họ Hoàng, cùng nhau xông lên đi!”
 
Không ai nghĩ rằng Dương Thanh lại để tất cả mọi người trong nhà họ Hoàng cùng ra tay, ngay cả bản thân Hoàng Chính cũng cảm thấy bối rối.
 
Nhưng ngay sau đó, ông ta đã nhận ra rằng Dương Thanh không muốn tiếp tục đùa giỡn với nhà họ Lâm nữa.
 
“Ra tay đi!”
 
Hoàng Chính vốn dĩ lo lắng việc mình sắp xếp cho hai cao thủ ra tay với Xích Thố sẽ khơi dậy sự bất mãn của Dương Thanh, nhưng không ngờ lại không phải vậy.
 
Lần này, ông ta không có bất kỳ gánh nặng nào, ông ta ra lệnh một tiếng, hàng trăm cao thủ của nhà họ Hoàng đều xông về phía Xích Thố.
 
Dưới mọi ánh nhìn, Xích Thố lập tức bị đám đông lấn át.
 
Sau vài chục giây ngắn ngủi, Hoàng Chính mới mở miệng nói: “Dừng tay lại cho tôi!”
 
Tất cả người nhà họ Hoàng đều lùi lại, lúc này Xích Thố vừa rồi vẫn còn sung sức đã nằm lăn ra đất như một con chó chết, thở hổn hển từng hơi.
 
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong vài chục giây, nhà họ Hoàng cũng bố trí rất khôn khéo, một nhóm mười người đã bao vây Xích Thố.
 
Không ai ham hố chiến đấu cả, tất cả mọi người chỉ tấn công Xích Thố một lần, sau đó ngay lập tức rút khỏi cuộc chiến.
 
Hàng trăm người, mỗi người tấn công Xích Thố một lần, cho dù Xích Thố là người sắt cũng sẽ phải ngã xuống.
 
“Cậu, cậu, cậu thật đê tiện bỉ ổi!”
 
Lâm Thiên Trạch đờ đẫn một lúc rồi chỉ vào Dương Thanh mà gầm lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.