Chương trước
Chương sau
Lâm Thiên Trạch cũng vội vàng đứng lên, trong mắt tràn đầy kinh sợ.
 
Nghe thấy có người giành lại trang viên nhà họ Diệp vừa bị nhà họ Tôn chiếm đoạt, ông ta còn thầm cười nhạo.
 
Nếu lúc này nhà họ Tôn xảy ra chuyện, nhà họ Lâm sẽ kiếm được lợi ích, có cơ hội vượt xa nhà họ Tôn.
 
Nhưng chưa đầy một phút sau, trang viên nhà họ Hoàng ông ta mới đoạt về đã bị giành lại.
 
Tống Thanh Sơn cũng sa sầm mặt. Trang viên nhà họ Diệp và nhà họ Hoàng liên tục bị giành lại không phải tin tức tốt.
 
“Chủ gia tộc, lớn chuyện rồi. Vương Thành dẫn người giành lại gia tộc Vũ Văn, thậm chí còn tuyên bố muốn tiêu diệt nhà họ Tống chúng ta!”
 
Lại có thêm một người vội vàng chạy tới báo tin dữ.
 
Lần này sắc mặt của Tôn Húc, Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn đều trở nên nghiêm nghị.
 
Nếu chỉ đoạt lại một trang viên thì cũng bỏ đi vì điều này có thể chứng tỏ đó là do mấy gia tộc liên thủ lại mới có thể cướp được một trang viên.
 
Nhưng bây giờ ba trang viên lớn đều bị đoạt lại.
 
Điều này cũng có nghĩa là mọi vất vả trước đó của bọn họ đều uổng công.
 
Sắc mặt của đám ông chủ nhà giàu dưới sân khấu hết sức khó coi.
 
Trong số này, có nhiều gia tộc không tham gia vào hành động hôm nay, bọn họ chỉ đến để tìm cơ hội ôm chân các ông lớn thôi.
 
Một khi ba gia tộc lớn là Tôn, Lâm, Tống thất bại, bọn họ cũng sẽ gặp vận xui theo.
 
“Không được, bây giờ là lúc nhà họ Diệp, nhà họ Hoàng và nhà họ Vũ Văn yếu ớt nhất. Chúng ta không thể để bọn họ đoạt lại trang viên như vậy được. Nếu không đợi đến lúc gia tộc bọn họ củng cố lại, chúng ta sẽ rất khó để tiêu diệt bọn họ lần nữa!”
 
Tôn Húc lập tức đứng dậy nói.
 
“Không được, Tiết vương tử mời chúng ta tới đây chúc mừng, bây giờ Tiết vương tử vẫn chưa đến nếu chúng ta bỏ đi như vậy Tiết vương tử nhất định sẽ tức giận!”
 
Lâm Thiên Trạch cau mày nói.
 
Tống Thanh Sơn cũng lên tiếng: “Không sai, nếu chúng ta đã có Tiết vương tử làm chỗ dựa, dù bây giờ gia tộc của chúng ta bị diệt, chúng ta cũng không cần phải sợ!”
 
“Đúng, chỉ cần có Tiết vương tử làm chỗ dựa, chúng ta không cần sợ ai!”
 
Mọi người nhao nhao lên tiếng, sắc mặt cũng hòa hoãn không ít.
 
Nhưng Tôn Húc lại có cảm giác bất an, ông ta luôn cảm thấy Dương Thanh sắp tới rồi.
 
“Được rồi được rồi, ông chủ Tôn đừng lo lắng nữa, có Tiết vương tử ở đây, ông còn sợ gì nữa?”
 
Lâm Thiên Trạch cười nói: “Nếu bọn họ muốn đoạt lại trang viên của mình, vậy cứ để bọn họ lấy về là được, đợi Tiết vương tử đến rồi, chúng ta chúc mừng xong sẽ đi cướp lại chẳng phải được rồi sao?”
 
“Ông chủ Lâm nói rất đúng, nào, uống rượu thôi!”
 
Tôn Húc cười nâng ly lên, chỉ là nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy rất gượng gạo.
 
Chớp mắt đã nửa tiếng trôi qua nhưng vẫn chưa thấy Tiết Nguyên Bá tới.
 
“Sao Tiết vương tử vẫn chưa tới?”
 
Tôn Húc hơi lo lắng hỏi.
 
Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn cũng hơi sốt ruột, đã qua một tiếng rưỡi so với giờ hẹn nhưng Tiết Nguyên Bá vẫn chưa tới.
 
Điều này khiến bọn họ thấy vô cùng bất an.
 
“Ông chủ Tống, ở đây vai vế của ông lớn nhất, hay là ông gọi điện thoại liên hệ với Tiết vương tử đi, xem ông ấy đã tới đâu rồi?”
 
Lâm Thiên Trạch nói với Tống Thanh Sơn.
 
Tống Thanh Sơn chau mày, tuy lão ta cũng sốt ruột nhưng bảo lão ta gọi điện cho Tiết Nguyên Bá lão ta thật sự không dám.
 
“Các người lo gì chứ? Tiết vương tử là người chúng ta có thể tùy tiện gọi điện thoại quấy rầy sao?”
 
Tống Thanh Sơn nói: “Yên tâm đi, nếu Tiết vương tử đã bảo chúng ta ở đây chờ cậu ấy tới mở tiệc chúc mừng thì nhất định không có vấn đề gì đâu!”
 
“Nhưng…”
 
Tôn Húc vẫn còn muốn khuyên bảo thì Tôn Thanh Sơn đã nhíu mày nói: “Sao nào? Chủ gia tộc họ Tôn đang nghi ngờ Tiết vương tử sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.