Dương Thanh phất tay nói.
Tôn Húc nào dám ở lại, cuống cuồng dẫn theo một trăm người rời khỏi, để lại hai trăm người.
“Ông chủ Tôn, đợi tôi với”.
Hồng Hưng thấy Tôn Húc đi xa mới giật nảy mình vội vàng đuổi theo.
“Tôi cho phép ông đi chưa?”
Dương Thanh bỗng lên tiếng.
Chân Hồng Hưng mềm nhũn, suýt ngã nhào.
“Cậu Thanh, tôi chỉ là kẻ truyền lời, xin cậu đừng làm khó tôi”, Hồng Hưng nơm nớp lo sợ nói.
Dương Thanh ngó lơ ông ta. Hồng Hưng đi không được, ở lại cũng không xong.
Hiện giờ ở đây chỉ còn sáu gia tộc, liên minh năm nhà và nhà họ Hồng.
“Tôi cho các người nửa tiếng đã suy nghĩ kĩ chưa? Các người định giao ra một nửa sản nghiệp hay là muốn bị xóa sổ?”
Dương Thanh quét mắt về phía liên minh năm gia tộc.
Bọn họ vốn còn ôm một tia hi vọng, sau khi thấy Tôn Húc cung kính với Dương Thanh nào còn ai dám chọn bị diệt?
“Cậu Thanh, nhà họ Phùng đồng ý giao ra một nửa sản nghiệp, từ nay quy phục cậu!”
“Nhà họ Viên cũng đồng ý giao ra một nửa sản nghiệp, từ nay quy phục cậu!”
“Nhà họ Tăng đồng ý giao ra một nửa sản nghiệp, từ nay quy phục cậu!”
“Nhà họ Trương đồng ý giao ra một nửa sản nghiệp, từ nay quy phục cậu!”
Ngoại trừ Lê Triết, chủ của bốn gia tộc còn lại đều lần lượt đồng ý.
Trước đó bọn họ đã định giao sản nghiệp ra, chỉ là Tôn Húc dẫn người tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/332037/chuong-902.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.