Trần Anh Hào bước tới, giẫm lên ngực Hoàng Lỗi, nhìn hắn và nói một cách trịch thượng: “Mày nói là muốn cậu Thanh phải đền một tỷ tệ phải không?”
“Không không, tôi không dám!”, Hoàng Lỗi nhanh chóng phủ nhận.
“Mày còn nói rằng nếu tao là Trần Anh Hào thì mày chính là bố của Trần Anh Hào?”, Trần Anh Hào lại hỏi.
Hoàng Lỗi sợ tè cả ra quần, hắn vừa khóc vừa nói: “Chủ tịch Hào, tôi là thằng khốn nạn, cái miệng chỉ biết đánh rắm, vừa rồi đánh rắm bừa bãi là tôi đã sai. Tôi sai rồi, xin anh tha cho tôi!”
“Bây giờ biết sai rồi à? Mọi thứ đã quá muộn rồi!”
Trần Anh Hào tức giận nói, trực tiếp xua tay ra lệnh: “Mang hết đi cho tôi!”
“Vâng!”
Sếp Ngô vội vàng đáp.
Trong nháy mắt, hơn mười vệ sĩ tràn đến, ngay lập tức phế bỏ tay chân của đám người Hoàng Lỗi rồi mới khiêng ra ngoài.
Chỉ còn lại một mình Từ Vỹ Tài đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, Từ Vỹ Tài đã sợ đến mức toàn thân mềm nhũn, ngồi đờ đẫn dưới đất.
Giờ phút này, hắn đâu còn cái vẻ hống hách khi nãy nữa, sắc mặt hắn tái nhợt, toàn thân đổ đầy mồ hôi và không ngừng run rẩy.
“Từ Vỹ Tài, người mà mày gọi đến có vẻ không ăn nhằm gì lắm nhỉ!”
Dương Thanh cười nhìn Từ Vỹ Tài và nói.
Từ Vỹ Tài như tỉnh lại từ trong cơn mơ, con ngươi tràn đầy sợ hãi và sự bất an: “Dương Thanh, vừa rồi tôi chỉ đùa với cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/332015/chuong-880.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.