Dương Thanh lạnh nhạt nói.
“Cậu đừng nói là cậu tới đây để ăn cơm đấy nhé?”
Từ Vỹ Tài khoa trương nói: “Cậu có biết tiệm ăn họ Trần là tiệm ăn yêu thích của người nổi tiếng trên mạng. Món rẻ nhất cũng phải trên một nghìn”.
“Không tới đây để ăn cơm thì làm gì? Đi vệ sinh à?”, Dương Thanh khó hiểu hỏi ngược lại.
Từ Vỹ Tài sửng sốt, bật cười hỏi: “Cậu tới đây để ăn cơm thật sao?”
“Ông xã đừng coi thường người ta. Tuy đồ ăn ở đây đều trên một nghìn nhưng cơm trắng miễn phí đấy!”
Cô gái xinh đẹp kia cười nói: “Anh đừng quên làm sao nơi này hot được, bởi vì cứu tế mấy thằng lang thang, trở thành tiệm cơm năm sao đầu tiên của Chiêu Châu cho phép lũ ăn mày đi vào đó”.
“Ừ nhỉ! Em không nói là anh quên mất đấy!”, Từ Vỹ Tài bừng tỉnh nói.
Dương Thanh có tốt tính đến đâu bị người ta năm lần bảy lượt khiêu khích cũng phải cau mày: “Tôi khuyên các người, làm người phải khiêm tốn một chút!”
Dứt lời, Dương Thanh đi lướt qua hai người họ đi vào trong.
“Con mẹ nó! Sao mày dám? Đứng lại cho tao!”
Từ Vỹ Tài cả giận quát, xông lên chặn đường Dương Thanh.
Dương Thanh híp mắt nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Có việc gì à?”
“Dương Thanh, mày chỉ là một thằng lang thang, vênh váo nỗi gì? Mày có biết bây giờ tao là ai không?”, Từ Vỹ Tài lên tiếng chất vấn.
“Cậu nổi tiếng lắm sao?”
Lời của hắn khiến Dương Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/332005/chuong-870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.