Chương trước
Chương sau
Một lúc lâu sau, anh mới bình tĩnh lại.
 
Anh gọi một cuộc điện thoại: “Điều tra cho tôi đêm mùng 9 tháng 11, tôi bị Tô San đưa tới khách sạn, cô ta đã ở trong phòng tôi bao lâu”.
 
“Anh Thanh, xảy ra chuyện gì à?”, Mã Siêu kinh ngạc hỏi.
 
Dương Thanh không muốn nhiều lời, lạnh giọng nói: “Mau chóng điều tra rõ ràng cho tôi!”
 
“Vâng!”
 
Mã Siêu vội vàng ngậm miệng.
 
Sau khi cúp máy, Dương Thanh mới rời đi.
 
Anh vừa quay lại tập đoàn Nhạn Thanh đã nhận được điện thoại của Mã Siêu: “Em tra được rồi!”
 
“Nói!”
 
“Đêm hôm đó Tô San đưa anh vào khách sạn. Hai người cùng vào một phòng nhưng sáu giờ sáng hôm sau cô ta mới bước ra”.
 
Nghe vậy, Dương Thanh lập tức thẫn thờ.
 
Thực ra anh đã biết đêm đó mình và Tô San ở cùng nhau, chỉ là không có chứng cứ. Bây giờ Mã Siêu đã xác nhận chuyện này.
 
Có nghĩa là đêm đó anh và Tô San ở chung một phòng. Anh uống say, Tô San lại thích anh. Hiện giờ chỉ có Tô San biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì.
 
“Anh Thanh, có phải anh làm gì có lỗi với chị dâu rồi không?”
 
Mã Siêu đột nhiên hỏi.
 
Bấy giờ Dương Thanh mới lấy lại tinh thần, cắn răng nói: “Đêm đó tôi không biết gì cả”.
 
“Nhưng nếu hai người thực sự xảy ra chuyện gì thì sao?”
 
Mã Siêu lại hỏi: “Nếu chị dâu biết chuyện, chị ấy có tha thứ cho anh không?”
 
Dương Thanh chỉ cảm thấy rất phiền phức. Anh không hề hay biết rốt cuộc đêm đó anh có làm gì có lỗi với Tần Thanh Tâm hay không.
 
“Em thấy cô ta đang cố ý. Nói trắng ra chính là loại trà xanh xảo trá”.
 
Mã Siêu khinh thường nói: “Rõ ràng cô ta là bạn thân của chị dâu, đưa anh đi khách sạn cũng được nhưng không nên ở lì trong phòng không chịu ra”.
 
“Em nghĩ bây giờ anh nên thẳng thắn với chị dâu, ít nhất có thể chứng minh khi anh biết chuyện đã lập tức nói cho chị ấy biết”.
 
“Phụ nữ ghét nhất là bị lừa gạt. Nếu anh không nói cho chị dâu, sau này chị ấy mà biết sẽ rất đau lòng, khó mà tiếp nhận”.
 
Nếu là trước kia, Dương Thanh đã mắng Mã Siêu từ lâu rồi.
 
Nhưng hôm nay anh lại kiên nhẫn nghe anh ta nói hết những lời này.
 
Tần Thanh Tâm mới chỉ nhận được ảnh chụp hai người cùng vào khách sạn đã nổi giận. Nếu cô biết hai người còn ở cùng phòng cả đêm, chắn chắn cô sẽ không thể chịu nổi.
 
“Không được, chưa thể cho Tâm biết được. Tôi phải xác định đêm đó giữa tôi và Tô San có xảy ra chuyện gì không đã”.
 
Sau một lúc im lặng, Dương Thanh bỗng nói.
 
“Anh không sợ nếu thật sự có gì đó với cô ta, anh sẽ đối mặt với chị dâu thế nào à?”, Mã Siêu hỏi.
 
“Tôi không biết sau này thế nào. Nhưng nếu bây giờ nói cho Tâm biết, chắc chắn cô ấy sẽ trở mặt với tôi, thậm chí không chịu cùng tôi đến Yến Đô”, Dương Thanh nói.
 
Mã Siêu thở dài: “Anh đã nói như vậy, em cũng không lắm lời nữa. Anh tự giải quyết đi!”
 
Sau khi cúp máy, Dương Thanh đứng bên cửa sổ ngơ ngác nhìn ra ngoài, tâm trạng bứt rứt khó chịu.
 
Suốt cả buổi chiều anh không có tâm trạng làm việc, cố ký thêm vài văn bản liền tới trường mầm non đón Tiêu Tiêu.
 
“Sao bố lại tới đón con? Mẹ đâu rồi ạ?”
 
Tiêu Tiêu thấy Dương Thanh đến, vui sướng nhào vào lòng anh.
 
Dương Thanh bế con gái lên, nhéo mũi cô bé rồi nói: “Bố tới đón mà vẫn chưa thỏa mãn hả?”
 
“Không phải mà. Bố tới đón Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu rất vui!”
 
Tiêu Tiêu rất biết dỗ dành người khác, nói xong còn thơm lên má Dương Thanh một cái.
 
Dương Thanh thấy lòng mình mềm nhũn. Sau khi gặp mặt Tô San, cả chiều nay tâm trạng của anh đều rất kém. Chỉ khi ở bên con gái anh mới có thể thả lỏng.
 
“Bố ơi, con muốn ăn kem ly”.
 
Tiêu Tiêu chợt nhìn về một cửa hàng nước giải khát cách đó không xa rồi chờ mong nhìn anh.
 
Dương Thanh không chịu nổi, chỉ có thể thỏa mãn yêu cầu của cô bé.
 
“Ông chủ, cho tôi một ly kem vị dâu tây”.
 
Dương Thanh đi tới cửa hàng cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.