Chương trước
Chương sau
Bấy giờ Tôn Húc mới tươi cười hỏi Trần Hạo.
 
Trần Hạo giật nảy mình, vội đáp: “Chào ông chủ Tôn, tôi là Trần Hạo. Sau này mong được ông chiếu cố nhiều hơn!”
 
“Ha ha, ông chủ Trần khách sáo quá. Sau này tôi còn phải dựa vào ông mới đúng!”
 
Tôn Húc cười lớn nói, lại nhìn sang Trần Anh Hào: “Chắc cháu là con trai của ông chủ Trần nhỉ?”
 
“Chào ông chủ Tôn, cháu là Trần Anh Hào!”, Trần Anh Hào cười đáp.
 
“Quả nhiên khí chất xuất chúng, là một nhân tài!”, Tôn Huc khen ngợi.
 
Ông ta không dám sơ suất trước mặt hai bố con nhà họ Trần. Quan hệ của họ với Dương Thanh thân hơn ông ta nhiều.
 
Nhà họ Thái vốn có thực lực gần bằng tám gia tộc đứng đầu Yến Đô lại bị nhà họ Trần thay thế, có Dương Thanh chống lưng phía sau. Chỉ cần Dương Thanh đồng ý, nhà họ Trần có thể lập tức áp đảo tám gia tộc đứng đầu.
 
“Ông chủ Trần, tôi còn việc phải xử lý, hôm khác sẽ mời ông ăn cơm”, Tôn Húc đột nhiên nói.
 
“Sao vậy được? Để hôm khác tôi mở tiệc chiêu đãi ông chủ Tôn”, Trần Hạo vội vàng đáp.
 
“Ha ha, được, tôi chờ ông chủ Trần chiêu đãi!”
 
Tôn Húc cười lớn rời đi.
 
Sau khi ra khỏi phòng, ông ta hờ hững nhìn Mạc Đông Húc nằm la liệt ngoài hành lang, ra lệnh: “Lôi thằng nhóc này ra bãi tha ma chôn đi!”
 
“Vâng!”
 
Hai gã cao to lực lưỡng vội vàng chạy tới khiêng Mạc Đông Húc đi.
 
Cùng lúc đó, Dương Thanh và Tống Hoa Nhã đã rời đi.
 
Trên đường, Tống Hoa Nhã nói rất nhiều, rõ ràng tâm trạng rất vui vẻ. Chuyện hôm nay tuy nguy hiểm nhưng kết cục rất tốt.
 
Cô ta vui mừng nhất vì nhìn thấy bộ mặt thật của Mạc Đông Húc, cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.
 
Toàn thân khoan khoái, không còn gánh nặng.
 
“Cảm ơn anh Thanh. Nếu không có anh, có lẽ cả đời em cũng không biết mình đã yêu một kẻ khốn nạn! Thậm chí còn đau lòng vì anh ta nhiều năm như vậy”.
 
Khi Dương Thanh đưa cô ta tới cổng nhà họ Tống, cô ta cảm kích nói.
 
Dương Thanh cười đáp: “Khúc mắc trong lòng đã giải tỏa được rồi, sau này phải cố gắng mở rộng thị trường nước ngoài cho anh đấy!”
 
“Anh Thanh yên tâm, em nhất định sẽ không khiến anh thất vọng!”, Tống Hoa Nhã nghiêm túc nói.
 
“Muộn rồi, mau về đi!”
 
Dương Thanh đợi Tống Hoa Nhã đi vào nhà mới quay người lên xe rời đi.
 
Về đến nhà đã là một giờ sáng.
 
Lúc ở Dạ Thượng Hoàng Triều, điện thoại của anh liên tục rung nhưng không có tiếng chuông báo tin nhắn. Bây giờ anh mới phát hiện, mình nhận được mười mấy tin nhắn mới.
 
“Là tin nhắn của Tâm”.
 
Dương Thanh cười nói. Đến khi mở tin nhắn ra đọc, anh giật mình đứng bật dậy, hoảng hốt hô lên: “Sao, sao lại như vậy?”
 
Tần Thanh Tâm gửi cho Dương Thanh liên tiếp mười mấy bức ảnh, tất cả đều là ảnh chụp anh và Tô San.
 
Mỗi góc chụp đều rất gian xảo, trông hai người cực kỳ thân mật.
 
Quan trọng nhất là còn có mấy bức cả người Dương Thanh dựa lên người Tô San, được cô ta đưa vào khách sạn.
 
Tần Thanh Tâm gửi cho anh từ hai tiếng trước, ngoài ra không còn tin nhắn gì khác.
 
Dương Thanh sốt ruột không để ý bây giờ đã qua nửa đêm, vội vàng gọi điện cho Tần Thanh Tâm, thế nhưng cô đã tắt máy.
 
Anh lại gọi video, nhận được thông báo mình đã bị cô chặn.
 
Dù gặp phải vô số kẻ địch Dương Thanh cũng chưa từng thấy sợ, nhưng hiện giờ không liên lạc được với Tần Thanh Tâm, anh thực sự sợ rồi.
 
Tần Thanh Tâm gửi cho anh những bức ảnh này, bây giờ còn tắt máy, chặn số anh, rõ ràng đang cực kỳ tức giận.
 
“Rốt cuộc là ai?”
 
Dương Thanh nghiến răng nghiến lợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.