Chương trước
Chương sau
Chương 672:
 
Tống Hoa Vỹ thấp thỏm nói: “Tống Hoa Đông tự gieo gió gặt bão, nếu cậu giết nó, có lẽ nhà họ Tống vẫn tha cho cậu, nhưng nếu cậu giết tôi, nhà họ Tống sẽ không bao giờ bỏ qua cho cậu đâu”.
 
Dương Thanh hơi nhướng mày: “Anh nghĩ tôi sợ nhà họ Tống chắc?”
 
Nét mặt Tống Hoa Vỹ lập tức cứng đờ, không dám nói gì nữa mà quay sang nói với Tống Hoa Nghĩa: “Tống Hoa Nghĩa, chắc cậu cũng biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi chết”.
 
“Anh im đi!”
 
Tống Hoa Nghĩa tức giận quát.
 
Hắn ta biết Dương Thanh rất ghét bị đe dọa, nhưng Tống Hoa Vỹ cứ khiêu khích anh như thế, chẳng phải đang chán sống rồi à?
 
“Tha cho anh lần này cũng được, nếu anh lăn ra ngoài, tạm thời tôi sẽ không giết anh!”, Dương Thanh chợt nói.
 
Tống Hoa Vỹ thoáng sửng sốt, vội nói: “Vâng, tôi cút ngay đây ạ!”
 
Tống Hoa Vỹ nói rồi quay người, định rời đi.
 
“Tôi bảo anh lăn, nếu anh không hiểu nghĩa của chữ ‘lăn’ thì có thể tra thử”, Dương Thanh lạnh lùng nói.
 
Lúc này Tống Hoa Vỹ mới hiểu, Dương Thanh đang bảo hắn lăn ra ngoài.
 
Có tới mấy nghìn người đang quan sát họ, trong số đó còn có rất nhiều người ở Yến Đô, nếu hắn lăn ra ngoài thật thì đâu còn mặt mũi nào để sống ở Yến Đô chứ?
 
Có lẽ ngay cả nhà họ Tống cũng sẽ vứt bỏ hắn nhỉ?
 
Dù sao, nếu nhà họ Tống đưa một người đã khiến họ mất hết thể diện lên làm người thừa kế thì có khác gì đang tự tát vào mặt mình đâu?
 
Tống Hoa Nghĩa cũng hiểu ngay, Dương Thanh làm thế để khiến Tống Hoa Vỹ mất hết mặt mũi, không được nhà họ Tống trọng dụng nữa.
 
Nếu không có Tống Hoa Vỹ cạnh tranh, chỉ còn mình hắn ta có thể đảm nhiệm vị trí người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Tống.
 
Nghĩ đến đây, trong mắt Tống Hoa Nghĩa tràn ngập sự cảm kích.
 
Khi bảo Dương Thanh không giết Tống Hoa Vỹ, hắn ta đã thấy quá đáng lắm rồi, nếu khuyên Dương Thanh tiếp thì sẽ thành không biết điều mất.
 
“Cậu bảo tôi lăn ra ngoài ư?”
 
Tống Hoa Vỹ sững sờ một lát rồi tức giận nói: “Cậu đừng quá đáng thế!”
 
 
“Trong mười giây, nếu anh vẫn chưa lăn thì tôi đành lấy mạng anh vậy. Anh cũng biết rồi đấy, tôi giết anh chỉ đơn giản như giết một con kiến mà thôi”.
 
Dương Thanh lạnh lùng nói.
 
Rốt cuộc Tống Hoa Vỹ cũng hiểu, Dương Thanh dám giết hắn thật. Lúc này có rất nhiều người đang nhìn hắn, chuyện này khiến hắn có cảm giác sống không bằng chết.
 
Hắn là cậu ấm nhà họ Tống, đã bao giờ bị sỉ nhục như thế đâu?
 
Dương Thanh bảo hắn lăn ra ngoài, tức là đang định chà đạp lên lòng tự tôn của hắn.
 
“Được, tôi lăn!”
 
Rốt cuộc Tống Hoa Vỹ cũng thỏa hiệp, so với mất mạng, hắn thà vứt bỏ tự tôn còn hơn.
 
“Trời ạ! Cậu ấm nhà họ Tống đang làm gì thế?”
 
“Anh ta đang lăn à? Định lăn ra ngoài ư?”
 
“Rốt cuộc cao thủ trẻ kia đã nói gì với anh ta, mà lại khiến cậu ấm nhà họ Tống kiêu căng lăn ra ngoài như chó thế?”
 

 
Những người khác cũng không biết Dương Thanh đã nói gì với Tống Hoa Vỹ, chỉ biết sau khi anh nói gì đó, Tống Hoa Vỹ lập tức lăn ra ngoài.
 
Tiếng bàn tán xung quanh như từng cây gai đâm vào người Tống Hoa Vỹ.
 
Hắn đành phải lăn ra trước mắt mọi người nếu không sẽ thật sự nộp mạng lại đây.
 
Dù sao Tống Hoa Đông cũng bị Dương Thanh giết rồi. Đúng như anh đã nói, giết một người hay hai người chẳng có gì khác nhau. Nhưng nếu không làm theo lời của Dương Thanh, e là hắn sẽ mất mạng thật.
 
Mỗi khi lăn một vòng, sát khí trong lòng Tống Hoa Vỹ lại tăng thêm một chút, đợi khi hắn lăn đến cửa thang máy mới bò dậy, nhưng sát khí trong lòng đã lên đến đỉnh điểm.
 
Hắn cũng không dám lộ liễu, không quay đầu lại, đi thẳng vào thang máy rời khỏi chỗ này.
 
Tống Hoa Nghĩa lo lắng nói: “Cậu Thanh, tôi đã rất cố gắng không để nhà họ Tống xem anh như kẻ thù, nhưng kết quả nhà họ Tống lại thật sự muốn đối phó cậu. Tôi xin cậu tha cho nhà họ Tống một con đường sống được không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.