Chương trước
Chương sau
Chương 660:
 
Nếu Tống Hoa Nghĩa thực sự định kéo anh ta xuống nước thì vẫn có khả năng.
 
Dù sao trong đám con cháu đời thứ ba của nhà họ Tống, cũng chỉ có ba người đang tranh đấu với nhau. Gần như chắc chắn rằng Tống Hoa Nghĩa sẽ bị đuổi khỏi trung tâm quyền lực rồi, nhưng nếu hắn ta liều mạng kéo Tống Hoa Đông xuống nước theo, vị trí người thừa kế sẽ về tay người còn lại mất.
 
“Nếu không có sự ủng hộ từ gia tộc, anh là cái thá gì chứ? Anh cũng xứng kéo tôi xuống nước ư?”
 
Tống Hoa Đông suy tư một lúc lâu, bỗng thẹn quá hóa giận: “Tống Hoa Nghĩa, nếu anh đã dám đe dọa tôi, hôm nay tôi cũng cảnh cáo anh, một khi tôi giành được vị trí người thừa kế, tôi sẽ khiến anh không thể sống yên ổn ở Yến Đô này!”
 
Những lời đe dọa của Tống Hoa Nghĩa đã khiến anh ta sợ hãi, nhưng anh ta chợt nhớ tới việc Tống Hoa Nghĩa không còn được gia tộc che chở nữa, chẳng khác nào người bình thường, không thể gây khó dễ cho anh ta.
 
Tống Hoa Nghĩa lạnh lùng nhìn Tống Hoa Đông: “Cứ chờ xem sao nhé!”
 
“Tôi sẽ chống mắt lên xem!”, Tống Hoa Đông giận dữ nói.
 
Anh ta quay người định rời đi, nhưng vừa quay lại đã đụng trúng Dương Thanh. Tống Hoa Đông lập tức giận dữ, vung tay tát vào mặt Dương Thanh: “Mẹ nó chứ, dám chắn đường ông đây, tao giết chết mày!”
 
“Tống Hoa Đông, cậu dám!”
 
Tống Hoa Nghĩa lập tức biến sắc, tức giận quát.
 
Tống Hoa Nhã cũng mở to mắt nhìn, tuy Dương Thanh rất đáng ghét, nhưng so với Tống Hoa Đông, dù gì Dương Thanh cũng là bạn của Tống Hoa Nghĩa.
 
Nhưng Tống Hoa Đông vốn đã bất hòa với Tống Hoa Nghĩa, sao có thể nghe lời hắn ta được. Anh ta vẫn cứ vung tay lên.
 
Tống Hoa Nhã không dám nhìn, nhắm mắt lại.
 
“Bốp!”
 
Tiếng bạt tai chát chúa vang lên, Dương Thanh vẫn đứng im, còn Tống Hoa Đông đã bị đánh bay ra xa.
 
Gã Đầu Trọc bên cạnh Tống Hoa Đông vẫn chưa kịp phản ứng, cũng không ngờ Dương Thanh sẽ ra tay với anh ta.
 
Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, gã Đầu Trọc tức giận quát: “Thằng nhãi kia, mày dám động đến cậu Đông à, đúng là chán sống!”
 
Gã nói rồi đấm vào mặt Dương Thanh.
 
Gã là người thắng trận đấu trước nên đang được rất nhiều người chú ý.
 
Lúc này, thấy gã Đầu Trọc định ra tay với Dương Thanh, rất nhiều người đều nhìn về phía gã, bỏ qua cả trận đánh trên sàn đấu.
 
“Bộp!”
 
Dương Thanh cũng không ra tay mà hời hợt nắm lấy cổ tay gã Đầu Trọc.
 
Vào giờ phút này, tất cả mọi người đều sững sờ.
 
Gã Đầu Trọc cũng đờ đẫn, gã cứ tưởng mình có thể dễ dàng đánh vỡ đầu Dương Thanh, nhưng điều khiến gã khiếp sợ chính là cú đấm hung bạo của mình lại bị Dương Thanh ung dung đỡ lấy.
 
Sao có thể?
 
“Mày vội đi đầu thai thế à?”, ánh mắt Dương Thanh lạnh tanh, anh nói bằng giọng đằng đằng sát khí.
 
“Thằng ranh này, mau buông ra!”
 
Gã Đầu Trọc giận dữ nói, việc bị tóm cổ tay trước mặt bao người khiến gã cảm thấy vô cùng mất mặt, lời Dương Thanh nói càng khiến gã tức giận không thôi.
 
“Giết nó cho tôi! Đánh vỡ đầu nó!”
 
Đúng lúc này, Tống Hoa Đông cũng lồm cồm bò dậy, trên mặt hằn rõ dấu tay. Anh ta tức giận quát lên với gã Đầu Trọc.
 
Đến giờ Tống Hoa Nhã mới cảm thấy sai sai, bèn mở mắt ra, thấy Dương Thanh đang giữ cổ tay gã Đầu Trọc, không khỏi sững sờ.
 
Tống Hoa Nghĩa cũng vô cùng chấn động, tuy hắn ta biết Dương Thanh có lai lịch không tầm thường, thực lực cũng rất mạnh, nhưng không ngờ anh lại mạnh tới mức đó.
 
Những gì mà gã Đầu Trọc thể hiện trên sàn đấu hồi nãy đã khiến hắn ta tuyệt vọng, nhưng lúc này Dương Thanh lại dễ dàng tóm được cổ tay gã Đầu Trọc kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.