Chương trước
Chương sau
“Anh đang đùa với em đấy à?”
Tần Thanh Tâm kinh ngạc nói: “Em có thể quản lý tốt tập đoàn Tam Hòa đã mãn nguyện lắm rồi. Anh giao tập đoàn Nhạn Thanh cho em, em sợ sẽ làm hỏng. Đây là thứ duy nhất mẹ để lại cho anh trên thế gian này”.
Dương Thanh lắc đầu: “Có anh ở đây, tập đoàn Nhạn Thanh sẽ chỉ ngày càng phát triển. Tài năng kinh doanh của em sẽ giúp tập đoàn thêm lớn mạnh”.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Dương Thanh, Tần Thanh Tâm cũng rung động. Thời đại học cô đã có thể tự mình sáng lập tập đoàn Tam Hòa, chứng minh cô rất giỏi kinh doanh.
Hơn nữa, cả quá trình cô đều dựa vào sức mình, không có ai nâng đỡ.
Tập đoàn Nhạn Thanh là doanh nghiệp hàng đầu quốc gia, có rất nhiều người tài giỏi. Nếu Tần Thanh Tâm đến trụ sở chính làm việc, chắc chắn sẽ ngày càng xuất sắc.
“Không chỉ em, anh còn định để bố và Tần Y cũng vào làm ở trụ sở chính. Giao tập đoàn Nhạn Thanh cho mọi người, anh mới yên tâm được”.
Dương Thanh lại nói tiếp.
Đối với Tần Thanh Tâm, Tần Đại Dũng và Tần Y là người thân cả đời không thể dứt bỏ. Nếu muốn làm việc ở trụ sở chính đương nhiên phải sinh sống lâu dài ở Yến Đô.
Tần Đại Dũng và Tần Y vẫn ở Giang Hải. Bọn họ muốn gặp nhau cũng sẽ rất khó khăn.
Tần Thanh Tâm cười híp mắt nhìn Dương Thanh: “Anh giúp em đoạt lại tập đoàn Tam Hòa, cho Tần Y phụ trách chi nhánh Giang Hải của tập đoàn Nhạn Thanh, lại để bố quản lý công ty vật liệu xây dựng Long Hà chính là đợi ngày này có phải không?”
Dương Thanh không phủ nhận, cười đáp: “Ngoại trừ ba người, còn mấy ai anh có thể tin tưởng được?”
Tần Thanh Tâm cực kỳ cảm động. Cô biết Dương Thanh để cả nhà cô vào làm việc ở trụ sở chính là rất tin tưởng bọn họ.
 
“Chuyện thuyết phục bố và Tần Y giao cho em nhé”, Dương Thanh lại cười nói.
“Vâng thưa chủ tịch. Em xin hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Tần Thanh Tâm nghiêm trang nói.
Dứt lời, chính cô còn không nhịn được bật cười thành tiếng, Dương Thanh cũng cười.
Buổi chiều, Dương Thanh ở nhà nghỉ ngơi với Tần Thanh Tâm. Bảy giờ tối, anh đưa cô đến nhà hàng Kim Thủy Uyển.
Mặc dù Tống Hoa Nghĩa chỉ mời Dương Thanh nhưng vì an toàn, anh vẫn muốn dẫn Tần Thanh Tâm đi cùng.
Nhà hàng Kim Thủy Uyển là nhà hàng năm sao cao cấp nhất của Yến Đô. Khi Dương Thanh và Tần Thanh Tâm đến nơi, trước cổng nhà hàng đã xếp đủ loại xe sang.
“Cậu Thanh! Cô Tâm!”
Hai người vừa xuống xe đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Chính là Tống Hoa Nghĩa cũng vừa xuống xe.
Chỉ là hắn ta không hề tới một mình, sau lưng còn có mấy người nam nữ trẻ tuổi đi theo.
Dương Thanh khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
“Cậu Thanh chính là cao thủ tôi muốn giới thiệu cho mọi người!”
Tống Hoa Nghĩa mỉm cười giới thiệu với nhóm nam nữ trẻ tuổi kia.
“Trong thế hệ trẻ ở Yến Đô, thực lực của anh Nghĩa mạnh nhất. Ai dám xưng cao thủ trước mặt anh chứ?”
Một chàng trai buộc tóc đuôi gà cười nói.
“Phải đó, với thực lực của anh Nghĩa, ai dám tự xưng cao thủ?”, những người khác nhao nhao nịnh nọt.
Tống Hoa Nghĩa lắc đầu cười nói: “Mấy người đúng là ếch ngồi đáy giếng. So với cậu Thanh tôi đây chẳng là gì đâu”.
Dứt lời, hắn ta lập tức nói tiếp: “Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta vào trong đã”.
Hắn ta dẫn mọi người đi vào nhà hàng.
Giữa phòng VIP rộng lớn là một chiếc bàn xoay cỡ lớn. Tính cả Dương Thanh và Tần Thanh Tâm thì trong phòng có tám người.
Những người Tống Hoa Nghĩa dẫn tới đều rất thân thiết với hắn ta, nếu không sao lại được hắn ta mời cơm?
“Nào, tôi kính mọi người một ly trước!”
Tống Hoa Nghĩa rất lịch sự, cậu chủ nhà giàu nhưng không hề kiêu ngạo, chủ động đứng dậy rót rượu.
Đám người trẻ tuổi kia như đã thành thói quen, không ai tranh mời.
Thấy vậy, ấn tượng của Dương Thanh về Tống Hoa Nghĩa thay đổi rất nhiều.
Ngoại trừ lúc ở buổi đấu giá, Tống Hoa Nghĩa dùng sức thăm dò anh khi bắt tay, hắn ta vẫn chưa làm gì quá đáng, thái độ rất nho nhã.
Sau ba lần rượu, mọi người trò chuyện sôi nổi hẳn lên.
Dương Thanh cứ tưởng những người Tống Hoa Nghĩa dẫn tới đều là con cháu nhà quyền thế, nhưng sau khi nói chuyện mới biết không phải, thậm chí còn có người là trẻ mồ côi.
Điều này nằm ngoài dự đoán của Dương Thanh.
Dường như đây thực sự chỉ là một bữa cơm bình thường, trừ ăn uống trò chuyện thì không còn gì khác.
Dương Thanh vốn muốn phát triển quy mô tập đoàn Nhạn Thanh, Tống Hoa Nghĩa lại là cậu chủ nhà họ Tống. Nếu hai người thật sự có thể làm bạn, nhà họ Tống cũng là một đối tác không tệ.
Vậy nên anh mới nhận lời mời cơm của Tống Hoa Nghĩa. Thế nhưng hình như anh hiểu sai rồi, đây chỉ là một bữa cơm đơn thuần.
“Cậu Thanh, cô Tâm, hôm nay tôi rất vui vì có thể quen biết hai người. Xin kính hai người một ly!”
Tống Hoa Nghĩa đứng dậy, cầm ly rượu tới trước mặt Dương Thanh và Tần Thanh Tâm, cười nói.
“Lát nữa vợ tôi còn phải lái xe. Tôi uống thay cô ấy”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.