Chương 331: Cơ hội cuối cùng
“Bố ơi!”
Tiêu Tiêu nghe thấy giọng Dương Thanh, vô cùng vui sướng nhào vào lòng anh.
“Tiêu Tiêu nhớ bố không?”
Dương Thanh bế Tiêu Tiêu, cưng chiều hỏi.
“Nhớ ạ! Còn nhớ cả mẹ và dì Y Y, nhớ cả ông bà ngoại nữa! Con nhớ mọi người lắm!”
Tiêu Tiêu ôm chặt cổ Dương Thanh, khóe mắt ươn ướt vì vừa bị Châu Ngọc Thúy quát tháo.
Dương Thanh thấy hết tất cả.
“Dương… Dương Thanh, sao cậu lại tới đây?”
Châu Ngọc Thúy run rẩy nói.
Dương Thanh híp mắt nhìn bà ta, châm chọc hỏi: “Hình như bà rất sợ hãi khi nhìn thấy tôi? Làm việc gì trái lương tâm nên chột dạ à?”
“Tôi… tôi sợ cậu làm gì?”
Châu Ngọc Thúy lắp bắp nói, vội vàng lấy điện thoại giả vờ nhìn ngó: “Sao taxi vẫn chưa tới?”
Dương Thanh cười lạnh một tiếng, không nói lời nào bế Tiêu Tiêu đi mất.
“Bố ơi, bà ngoại nói dẫn con đi khu vui chơi”.
Vừa mới lên xe, Tiêu Tiêu đã nói với anh.
Dương Thanh híp mắt nhìn Châu Ngọc Thúy. Bà ta lập tức tránh né, hoảng sợ không dám thở mạnh.
“Tiêu Tiêu ngoan, dạo này bố mẹ đều rất bận, không có thời gian đưa con đi chơi. Đợi ông ngoại ra viện bố sẽ dẫn con tới khu vui chơi, được không?”
Khi nhìn sang Tiêu Tiêu, trong mắt của anh chỉ còn sự cưng chiều trìu mến.
“Được, chúng ta móc ngoéo!”, Tiêu Tiêu giơ ngón út ra.
Dương Thanh dở khóc dở cười nhưng vẫn giơ ngón út theo cô bé.
Bởi vì lâu rồi không được gặp bố mẹ nên trên đường tới bệnh viện, Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/331466/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.