Chương 211: Ôm Dương Thanh
Đúng lúc này, lại có một chiếc Rolls-Royce màu đen nữa dừng lại bên đường.
Hai ông cụ tóc bạc phơ vội vã xuống xe.
“Ông chủ Hàn, ông tới trước mà sao không nói tiếng nào cả thế?”
Hai ông cụ kia đều vô cùng kích động, nhìn ông cụ vừa được Dương Thanh cứu rồi nói.
“Đều là chiến hữu lâu năm rồi, sao các ông còn xa cách với tôi thế? Gọi tôi như ngày xưa là được rồi!”
Ông cụ Hàn giả vờ nghiêm mặt lại nói, nhưng gặp được hai đồng đội cũ của mình, ông cụ vẫn không thể nào che giấu được nét vui mừng trên mặt.
“Ha ha, ông đã nói vậy rồi thì cung kính không bằng tuân lệnh, tôi bạo gan gọi ông là cựu tiểu đội trưởng nhé”.
Hai ông cụ kia cười phớ lớ nói.
“Phi Phi, mau chào ông Miêu đi con”.
Ông cụ Hàn chợt nói với cô gái trẻ kia.
Hàn Phi Phi nhoẻn miệng cười: “Cháu chào ông Miêu!”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì ông ấy là lính của ông, năm xưa đã từng cứu ông một mạng đúng không?”
Ông chủ Hàn đột nhiên nhìn một trong hai ông cụ kia rồi nói.
Ông cụ họ Miêu vội đáp: “Ông Hàn, trí nhớ của ông tốt thật đấy. Ông ấy chính là người lính đã cứu tôi năm xưa, tên là Trịnh Đức Hoa”.
Ông cụ họ Miêu chính là Miêu Chấn Vũ vừa nãy đã phất tay áo bỏ đi khỏi nhà họ Châu.
Thời bọn họ đi lính, ông chủ Hàn từng là tiểu đội trưởng của Miêu Chấn Vũ.
“Chào ông Trịnh ạ!”
Không chờ ông cụ Hàn dặn dò, Hàn Phi Phi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/331346/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.