Chương trước
Chương sau
Chương 148: Tâm trạng không tốt
Trần Anh Tuấn không nhìn Tô San mà nhìn chằm chằm Dương Thanh, cắn răng nói: “Buông ra!”
Dương Thanh không định xen vào chuyện của người khác, nhưng Trần Anh Tuấn lại muốn đánh người.
Dù sao Tô San cũng là bạn thân của Tần Thanh Tâm, lại còn tới ăn cơm với mình. Nếu để cô ta bị đánh ngay trước mặt mình, Tần Thanh Tâm sẽ không vui.
“Trần Anh Tuấn phải không? Tôi vốn không rảnh nói chuyện với anh, cũng không định so đo gì. Nhưng anh đánh người là sai rồi”.
Dương Thanh không thả tay của Trần Anh Tuấn ra, chỉ lạnh lùng nói: “Tôi phải nói cho anh biết, Tô San chỉ là bạn thân của vợ tôi, không hề có quan hệ mờ ám gì với tôi. Nhưng tôi không cho phép anh đánh cô ta ở trước mặt tôi!”
Dứt lời, Dương Thanh chợt buông tay. Trần Anh Tuấn trừng mắt nhìn anh, lửa giận bừng cháy.
Tô San nghe Dương Thanh nói vậy bỗng thấy hơi mất mát. Nhưng cô ta biết thành quả ngọt phải qua thử thách, hôm nay bọn họ mới gặp nhau lần thứ hai.
“Tao chỉ biết Tô San có một cô bạn thân tên là Tần Thanh Tâm. Mày là chồng của cô ta à?”
Trần Anh Tuấn chợt lên tiếng. Không ngờ anh ta cũng biết Tần Thanh Tâm.
Bố anh ta là bạn của Tô Thành Vũ, vậy thì địa vị của nhà họ Trần ít nhiều cũng phải ngang bằng với nhà họ Tô. Mà ở Giang Hải không hề có gia tộc nào họ Trần, vậy nên nhà họ Trần này chỉ có thể là thế lực ở nơi khác.
Xem ra tính chiếm hữu của anh ta với Tô San đã trở nên cực đoan. Đến cả bạn thân của Tô San là ai anh ta cũng biết rõ.
“Không sai, tôi chính là chồng của Tần Thanh Tâm!”, Dương Thanh lạnh lùng đáp.
Trần Anh Tuấn cười lạnh: “Một thằng ở rể ăn bám cũng dám quản chuyện của tao, đúng là không biết trời cao đất dày! Nếu bây giờ mày quỳ xuống xin tao tha mạng, có lẽ tao sẽ nể tình mày thành thật, không có quan hệ với Tô San mà tha cho mày!”
“Trần Anh Tuấn! Anh đừng hiếp người quá đáng!”
Tô San bực bội nói: “Dương Thanh là bạn tôi. Nếu anh dám làm gì anh ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
Hiện giờ, khí thế trên người Tô San cực kỳ mạnh mẽ, giọng điệu vô cùng nghiêm trọng.
“Tô San, em bảo vệ thằng vô dụng này như vậy, còn ôm ấp thân thiết với nhau là vì muốn cướp chồng của bạn sao?”, Trần Anh Tuấn bỗng châm chọc nói.
“Anh câm miệng!”, Tô San sắp phát điên rồi.
Kỳ thực từ gia thế hay bề ngoài, Trần Anh Tuấn đều rất tốt, rất xứng với cô ta.
Nhưng Tô San chẳng hề có hứng thú với một thằng điên có ham muốn chiếm hữu biến thái như vậy. Hai người chưa kết hôn mà anh ta đã điên như thế, nếu kết hôn rồi thì sẽ thế nào?
Tô San thực sự không dám tưởng tượng. Cô ta tuyệt đối không thể kết hôn với Trần Anh Tuấn.
“Ê thằng kia, tao đang nói chuyện với mày đấy, điếc à?”
Tô San càng che chở Dương Thanh, Trần Anh Tuấn càng căm ghét, cảm giác như đang bị cắm sừng vậy.
Anh ta nhìn đồng hồ, nheo mắt nói: “Tao cho mày ba mươi giây. Nếu mày không quỳ xuống cầu xin, đừng trách tao không nương tay!”
Lúc ấy có hai người vệ sĩ mặc vest đi tới sau lưng Trần Anh Tuấn, trợn mắt nhìn Dương Thanh.
“Trần Anh Tuấn, đây là Giang Hải, không phải Châu Thành. Anh dám động tới một ngón tay của anh ấy, tôi sẽ khiến anh không thể rời khỏi Giang Hải! Không tin anh cứ thử xem!”
Tô San rất ngông cuồng, trực tiếp gọi một cú điện thoại: “Trong vòng mười phút lập tức dẫn người tới nhà hàng Mãnh Ký!”
Lúc này, Tô San như biến thành một người khác. Khí thế bá đạo của cô ta khiến Trần Anh Tuấn thấy vô cùng lạ lẫm.
Anh ta ngơ ngác hỏi: “Vì thằng đàn ông này mà em gọi người tới đối phó anh sao?”
“Trần Anh Tuấn, anh ép tôi làm vậy. Tôi đã nói rất rõ ràng, hai chúng ta không có khả năng. Anh vẫn cứng đầu làm phiền tôi, bây giờ còn muốn động vào bạn của tôi”, Tô San lạnh lùng nói.
“Được! Được lắm! Không ngờ người phụ nữ của tôi lại đối đầu với tôi vì một thằng đàn ông khác!”
Trần Anh Tuấn cười lạnh một tiếng, cắn răng nói: “Anh cũng muốn xem thử, em gọi người đến thì làm gì được anh? Nếu chú Tô biết, nhất định chú ấy cũng sẽ đứng về phía anh”.
Dương Thanh vẫn lạnh lùng như cũ, không hề ngăn cản Tô San gọi người. Dù sao chuyện này chẳng liên quan gì tới anh.
“Thằng nhãi, mày chỉ biết núp váy đàn bà thôi hả? Nếu là đàn ông thì cút ra đây, đừng trốn sau lưng Tô San nữa. Cái thằng mặc váy!”, Trần Anh Tuấn chế giễu.
Xung quanh có rất nhiều người vây xem. Bọn họ đều biết chuyện gì đã xảy ra, ai cũng chỉ trỏ phê phán Trần Anh Tuấn.
Ai cũng nghĩ Tô San và Dương Thanh yêu nhau, Trần Anh Tuấn đeo bám Tô San, còn muốn ỷ thế hiếp người.
“Dương Thanh, anh cứ kệ anh ta. Đợi người của tôi tới, xem ai còn dám ngáng đường chúng ta?”, Tô San nổi giận đùng đùng.
Dương Thanh cười khổ nghĩ, từ bao giờ anh đã vô dụng đến mức cần phụ nữ bảo vệ?
“Trần Anh Tuấn, nhân lúc tâm trạng của tôi còn đang tốt, tôi khuyên anh hãy mau tránh đường. Đến khi tâm trạng của tôi không tốt nữa thì sẽ không dễ nói chuyện bây giờ đâu”, Dương Thanh chợt lên tiếng.
“Vậy sao? Thế thì tâm trạng của mày đừng tốt nữa! Tao muốn xem rốt cuộc mày có tài cán gì?”, Trần Anh Tuấn cố tình khiêu khích.
Dương Thanh lắc đầu bất lực. Trần Anh Tuấn ngây thơ ấu trĩ y như tên của anh ta, không hề chín chắn chút nào.
“Anh là người nhà họ Trần ở Châu Thành phải không?”
Dương Thanh bỗng hỏi. Vừa rồi lúc Tô San cảnh cáo anh ta có nói ở đây không phải Châu Thành.
“Sao hả thằng nhãi? Bây giờ mày biết tao là ai rồi à?”
Thấy Dương Thanh biết nhà họ Trần ở Châu Thành, Trần Anh Tuấn kiêu ngạo khoe khoang: “Tao chính là người của gia tộc số một Châu Thành, ông nội tao là chủ nhà họ Trần, Trần Hưng Hải!”
Không ngờ đúng là người nhà họ Trần ở Châu Thành. Lúc trước khi nhà họ Dương bị diệt, Dương Thanh giao nhà họ Dương cho Lạc Bân xử lý. Còn nhà họ Trần vẫn luôn bày trò gây rối, thậm chí còn muốn tranh đoạt sản nghiệp của nhà họ Dương.
Nhưng toàn bộ sản nghiệp đó đều được chuyển nhượng cho Dương Thanh bằng thủ tục hợp pháp, nhà họ Trần không làm gì được. Nhưng bọn họ vẫn không ngừng chọc phá Lạc Bân.
Nếu anh không cho Tiền Bưu tới bảo vệ, chỉ e tính mạng của Lạc Bân đã gặp nguy hiểm.
“Thì ra Trần Hưng Hải là ông nội anh! Chẳng trách anh dám kiêu căng như vậy”, Dương Thanh cười nói.
Châu Thành và Giang Hải là hai thành phố cùng cấp bậc, nhưng Giang Hải có bốn gia tộc lớn nhất, còn Châu Thành chỉ có hai. Nhà họ Trần chính là một trong số đó. Vậy nên địa vị của nhà họ Trần ở Châu Thành rất cao.
“Mày láo!”
Trần Anh Tuấn quát lớn: “Sao mày dám gọi thẳng tên của ông nội tao?”
“Kể cả ông nội anh đứng trước mặt thì tôi vẫn dám gọi thẳng tên ông ta. Anh là cái thá gì?”, Dương Thanh cười lạnh.
“Thằng ranh con, mày ép tao!”
Nghe vậy, Trần Anh Tuấn gào lên: “Chúng mày lên cho tao!”
Anh ta vừa ra lệnh, hai vệ sĩ liền xông tới chỗ Dương Thanh.
Tô San cả giận nói: “Anh dám!”
Nhưng đúng lúc ấy, Dương Thanh vốn đang đứng cạnh Tô San chợt động đậy, lập tức xuyên qua người hai tên vệ sĩ kia.
“Bốp!”
 
Không ai kịp nhìn thấy anh làm thế nào, chỉ thấy một giây sau tay của Dương Thanh đã bóp chặt cổ Trần Anh Tuấn.
“Mày muốn làm gì?”
Hai tên vệ sĩ kinh hãi hét lên.
Dương Thanh vẫn thản nhiên nhìn gương mặt hoảng sợ của Trần Anh Tuấn, chậm rãi nhả ra từng chữ: “Tôi nói rồi, nhân lúc tâm trạng tôi còn tốt thì đừng chọc đến tôi. Vậy mà anh cứ phải làm tôi khó chịu”.
“Mày, mày định làm gì?”, Trần Anh Tuấn bị Dương Thanh bóp cổ, nói chuyện rất khó khăn.
“Vừa rồi anh nói muốn tôi quỳ xuống cầu xin hả?”, Dương Thanh chợt lên tiếng.
“Thằng nhãi, mày dám động vào tao, nhà họ Trần sẽ không tha cho mày đâu”.
Trần Anh Tuấn sắp chết đến nơi vẫn sĩ diện, dù đang sợ hãi nhưng vẫn giận dữ dọa nạt.
Dương Thanh lắc đầu bất lực. Một giây sau, anh giơ chân đá một cái.
“Rầm!”
Trần Anh Tuấn bị đá vào khoeo chân, quỳ sụp xuống trước mặt Dương Thanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.