Chương trước
Chương sau


Chương 3552

Ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng có thể bị giết bất cứ lúc nào, nói gì đến người chỉ có thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh sơ kỳ như anh ta chứ.

Ở Ma Sơn, không ai nói chuyện công bằng với bạn cả, không ai nương tay với bạn vì cảnh giới của bạn quá thấp, nếu muốn giết người, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng sẽ thẳng tay giết cao thủ có thực lực thấp hơn mình nhiều.

Một lúc lâu sau, Dương Thanh mới thở dài: “Có lẽ tôi không đủ tư cách ngăn cản cậu tới Ma Sơn, dù sao tôi cũng vứt bỏ vợ con mình, có mấy lần còn suýt chết”.

Mã Siêu lập tức cuống lên, vội nói: “Anh Thanh, anh đừng hiểu lầm, em chưa bao giờ nghĩ anh không đủ tư cách để ngăn cản em, nhưng vì em, đến nay mẹ em vẫn bị giam lỏng ở gia tộc Bách Lý, tận 27 năm rồi, em cũng không biết bà ấy đã phải chịu bao nhiêu đau khổ”.

“Ngoài ra, em cũng muốn mau chóng mạnh lên, cố gắng bắt kịp anh nữa”.

Dương Thanh nhìn Mã Siêu với vẻ mặt phức tạp: “Mỗi người đều có cuộc sống riêng, sở dĩ tôi muốn ngăn cản cậu cũng chỉ vì cậu là anh em tốt của tôi, tôi không mong cậu đi chịu chết, cũng không mong cậu vứt bỏ vợ con mình”.

“Rốt cuộc có cần đến Ma Sơn không, nếu cứ phải đi thì giải thích với Ngải Lâm thế nào, cậu nghĩ cho kỹ”.

Dương Thanh nói rồi quay người đi về phía trụ sở chính của Võ Minh.

Khi anh đi vào sân của trụ sở chính Võ Minh, trong sân toàn cao thủ Võ Minh, ai cũng nhìn anh với vẻ mặt đầy nhiệt huyết, không hề che giấu sự ngưỡng mộ của mình với anh.

Nhưng trong số đó còn có ba mươi cao thủ đang lo lắng và sợ hãi.

Những người này là nhóm cao thủ do Đinh Văn Trác dẫn đến.

Phần lớn những người này đều không phải người nhà họ Đinh – một trong năm gia tộc lớn phía Bắc, vì ngay cả nhà họ Đinh cũng không có nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh như vậy.

Lúc này, một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ bước lên trước, mở miệng nói: “Xin chào minh chủ! Tôi là phó hội trưởng Võ Minh, Ninh Thiên Hòa!”

Ngay sau đó, lại có hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ lần lượt tự giới thiệu về mình.

Hồng Phúc và Ngụy Thiên Thành đều là trưởng lão của Võ Minh.

Dương Thanh gật nhẹ đầu, xem như đã biết họ.

Thật ra anh đã tỉnh lại từ lâu, chỉ là lúc mới tỉnh thì thực lực vẫn chưa khôi phục, anh biết rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, mãi đến khi khôi phục thực lực, anh mới xuất hiện.

Anh nhìn về phía Ninh Thiên Hòa: “Phó hội trưởng Ninh, vất vả rồi!”

Nếu Ninh Thiên Hòa không kiên quyết đứng về phía đối lập với Vạn Tề và Trần Dục, có lẽ Vạn Tề và Trần Dục đã hợp sức giết anh rồi.

Phải biết rằng trước đó anh bị thương rất nặng, đang trong tình trạng nguy hiểm, nếu Tần Y không cho anh uống đan dược, đừng nói đến việc tỉnh lại nhanh như thế, cho dù tỉnh thì cũng chưa chắc đã có thể khôi phục thực lực.

Ngay cả Tần Y cũng không biết khi cô ta cho Dương Thanh uống đan dược, Dương Thanh đã khôi phục ý thức rồi, nhưng anh không thể tỉnh lại.

Ninh Thiên Hòa lập tức được yêu mà sợ, vội nói: “Mọi việc tôi làm đều là những điều mà tôi phải làm, được minh chủ tán thành, tôi đã thỏa mãn lắm rồi”.

Hồng Phúc và Ngụy Thiên Thành cũng có vẻ ngượng ngùng.

Tính ra họ cũng không làm gì, chỉ là không gia nhập vào phe Vạn Tề thôi, cho dù bây giờ Dương Thanh muốn gây sự với họ, họ cũng không lấy được cớ gì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.