Chương trước
Chương sau



Hoàng Tiến hét lớn, lại lao tới chỗ Dương Thanh.

Dương Thanh chưa kịp hồi phục thì đã phải đánh tiếp với Hoàng Tiến rồi.

Ban đầu, Dương Thanh vẫn phải chịu áp lực cực lớn, nhưng sau khi hai người tiếp tục chiến đấu, Dương Thanh chợt phát hiện khí thế của Hoàng Tiến đang dần yếu đi.

“Rầm!”
Mãi đến khi Dương Thanh đánh bay Hoàng Tiến, anh mới nhận ra ông ta thực sự không chịu nổi nữa rồi.

Dương Thanh hơi choáng váng, hồi nãy thực lực của Hoàng Tiến vẫn ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh, sao chỉ sau thoáng chốc đã yếu hẳn đi? Còn bị anh đánh bay trong một đòn nữa chứ.


Sau khi rơi xuống đất, Hoàng Tiến hộc máu, khí thế lập tức tan biến.

Đôi mắt đen nhánh của Hoàng Tiến cũng dần trở lại bình thường.

“Ông thua rồi!”
Dương Thanh nhìn Hoàng Tiến từ trên cao với vẻ mặt nặng nề.

Nhưng Hoàng Tiến lại bò dậy, nhìn về phía Dương Thanh: “Tôi vẫn đứng dậy được, tức là chưa thua! Tôi đã nói rồi, trừ khi cậu giết tôi, bằng không, chỉ cần tôi có sức tái chiến, chắc chắn tôi sẽ tiếp tục quấy rầy cậu!”
Dương Thanh không hiểu tại sao Hoàng Tiến lại kiên trì như thế, nhưng anh biết với trạng thái bây giờ của ông ta, có lẽ ông ta còn không chịu nổi một đòn từ anh.

Hoàng Tiến chưa đi đến trước mặt Dương Thanh thì đã lảo đảo, ngã đập mặt xuống đất, trên mặt lập tức đầy máu tươi.


Nhưng Hoàng Tiến vẫn không chịu bỏ cuộc, ông ta lại bò dậy, nghiến răng nghiến lợi: “Dương Thanh, lại đây, chúng ta đánh tiếp!”
Dương Thanh vẫn không nhúc nhích, cũng không thấy vui khi thắng.

Anh cảm thấy rất nặng nề, không hiểu tại sao Hoàng Tiến phải kiên trì như vậy.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không giết ông! Ông cũng đã bỏ qua cho tôi khi có thực lực giết tôi, xem như lần này chúng ta hòa, nếu lần sau ông dám gây sự nữa, tôi sẽ không tha cho ông!”
“Tôi vẫn chưa ngã xuống! Tôi vẫn chiến đấu được!”
Miêu thành chủ thở dài, cuối cùng cũng đứng dậy, nhìn về phía Hoàng Tiến đang nằm dưới đất: “Đúng là đáng tiếc! Cậu ta có thể bước vào Siêu Phàm Thất Cảnh khi mới năm mươi tuổi, cho dù là ở gia tộc Cổ Võ thì cũng được xem như thiên tài”.

“Nhưng cậu ta quá cố chấp, tuy biết mình không phải đối thủ của cháu nhưng vẫn nhất quyết đòi đánh một trận sống còn với cháu, còn mở hết tám cửa kỳ môn độn giáp, tu vi cũng mất hết theo”.

Nghe thấy Miêu thành chủ nói thế, Dương Thanh rất kinh ngạc: “Ông nói… Hoàng Tiến đã mất hết tu vi rồi ư?”
Miêu thành chủ gật đầu: “Cậu ta tu luyện thuật kỳ môn độn giáp, với cảnh giới bây giờ của cậu ta, cậu ta chỉ mở được sáu cửa, nhưng cậu ta đã cố mở tám cửa, trong tình huống này, cậu ta chỉ còn một kết cục, đó là mất hết võ công!”.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.