Chương trước
Chương sau





Thấy Dương Thanh bộc phát trạng thái mạnh nhất, Miêu Thành chủ mới hài lòng gật đầu, cười nói: “Nhận lấy!”  
Dứt lời, ông lão đặt đồ vật thần bí lên tay của Dương Thanh.  
Vừa mới chạm vào đồ vật thần bí kia, anh đã cảm thấy như đang phải đỡ lấy một ngọn núi khổng lồ, trên tay đột nhiên nặng trịch.  
“Ầm!”  
Tiếng động thật lớn vang lên.

Mặt đất dưới chân anh nứt ra, hai chân anh lún sâu trong lòng đất.  
Dương Thanh khiếp sợ tột độ, không dám chậm trễ tiếp tục bộc phát huyết mạch cuồng hoá, hai mắt đỏ sậm.

Một luồng khí thế cuồng bạo toả ra từ trên người anh.  
Cánh tay đang cầm đồ vật thần bí của anh chậm rãi nâng lên.  
Lúc này, anh chỉ cảm thấy võ đạo của mình đang bị áp chế, chỉ khi dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể miễn cưỡng đỡ được đồ vật thần bí này.  

Anh không thể tưởng tượng nổi làm thế nào Miêu thành chủ có thể cầm nó theo người.  
“Ha ha ha ha!”  
Miêu thành chủ nhìn thấy bộ dạng chật vật của Dương Thanh, chợt cười lớn: “Từ nay trở đi thứ này sẽ thuộc về cháu.

Mấy ngày này cháu cứ ở lại đây từ từ làm quen với nó đi!”  
Nói xong, ông lão đứng dậy, tay cầm cần câu tay cầm sọt cá, đeo hồ lô rượu trên vai ung dung rời đi, miệng còn ngâm nga khúc hát.  
Dương Thanh ngơ ngác nhìn theo.

Miêu thành chủ cứ đi như vậy sao?  
Rõ ràng anh đã từ chối nhận đồ vật thần bí này, tại sao ông lão vẫn cưỡng ép đưa cho anh?  
Với thực lực hiện giờ của anh, muốn nhẹ nhàng bắt được thứ này thực sự rất khó!  
Đồ vật thần bí này nặng như vậy, nếu để dưới đất sợ là sẽ bị chôn vùi ngay tức khắc.  

Vậy nên hiện giờ anh chỉ có thể cầm nó trong tay, còn không thể buông xuống.  
Dương Thanh nhìn theo bóng lưng Miêu thành chủ hét lớn: “Lão tiền bối đừng đi mà! Ông đi rồi cháu phải làm sao đây?”  
Thế nhưng ông lão chẳng thèm để ý tới, trông có vẻ đang chậm rãi bước đi nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của anh.  
Dương Thanh cầm lấy cũng không được, vứt xuống cũng không xong, chỉ đành bộc phát trạng thái mạnh nhất của mình, luân phiên đổi tay cầm đồ vật thần bí này.  
Mặt đất dưới chân anh nứt ra thành từng mảnh, dần dần vùi chân anh xuống.  
Mỗi lần anh chân bị vùi lấp, anh lại phải đổi sang chỗ khác.

Đến khi chân chìm trong lòng đất, anh lại tiếp tục đổi chỗ.  
Cùng lúc đó trong một toà nhà cổ kính, Phùng Tiểu Uyển đang đứng trước cổng, vẻ mặt tràn ngập lo lắng.  
Ngải Lâm ngồi trong sân bế bé Tĩnh An, sắc mặt lo âu nhìn Phùng Tiểu Uyển nói: “Hay là em ra ngoài tìm anh Thanh của em đi”.  
Mấy ngày trước, mỗi khi mặt trời lặn xuống núi, Dương Thanh đều sẽ trở về.

Thế nhưng hôm nay sắc trời đã tối sầm vẫn không thấy anh đâu.  
Thấy Miêu Hồng kiên định như vậy, Phùng Tiểu Uyển đã hiểu nếu không được Miêu thành chủ cho phép, ông chú nghiêm nghị trước mặt sẽ không cho cô ta ra ngoài.  
.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.