Chương trước
Chương sau



Thấy Dương Thanh lại đã tiến vào trạng thái tu luyện, Phùng Tiểu Uyển cảm thấy áp lực trên vai càng lúc càng lớn, cô ta âm thầm thề trong lòng, nhất định sẽ chữa khỏi cho Mã Siêu.

Ba giờ chiều, Dương Thanh đi tới cạnh Long Khê, thấy Miêu thành chủ đã ngồi ở đó.

Ông lão vẫn ăn mặc giản dị như hôm qua, áo vải, mũ rộng vành, ngồi trên một tảng đá lớn, tay cầm cần câu cá, bên cạnh giỏ cá còn có một hồ lô rượu.

"Chào Miêu thành chủ!"  
Dương Thanh cung kính lên tiếng chào.

Miêu thành chủ ngẩng đầu nhìn về phía Dương Thanh, hài lòng gật gù, cười bảo: "Được đấy, tu luyện một ngày mà cảnh giới đã có bước tiến, tiếp tục tu luyện với tốc độ này, hẳn chỉ vài năm là có thể bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, ngồi đi!"  
Dương Thanh ngồi xuống, cười nói: "Miêu thành chủ, xin cảm ơn ngài đã tặng cỏ Hồi Hồn".

Miêu thành chủ lắc đầu cười, rồi hỏi: "Nhất định cậu đang rất muốn hỏi tôi, làm sao tôi biết cậu tới Miêu Thành để tìm cỏ Hồi Hồn, đúng không?"  

Dương Thanh thoáng sửng sốt, sau đó cười khổ, nói: "Đúng là không chuyện gì giấu được Miêu thành chủ! Đúng vậy ạ, tôi đến đây là để tìm cỏ Hồi Hồn, nếu ngài đã biết mục đích tôi tới đây, hẳn cũng đã biết, tôi có một người anh em bị Thị Huyết Châu cắn nuốt ý thức".

Miêu thành chủ gật đầu, không đợi Dương Thanh hỏi liền chủ động nói ngay: "Tình huống của cậu ấy quá đặc thù, tôi không cách nào cứu được, muốn cứu cậu ấy, cậu chỉ có một cách là lấy được Đế Trượng của Đế Thôn".

"Đương nhiên, thế giới này rộng lớn như vậy, chuyện lạ nào cũng có, có thể còn biện pháp khác, chỉ có điều, tạm thời chưa ai biết mà thôi".

"Thứ khác Miêu Thành chưa chắc có nhưng cỏ Hồi Hồn thì cậu không cần khách sáo với tôi, y thuật của cô bé kia tốt lắm, chưa biết chừng lại có thể nghiên cứu ra thứ thuốc chữa khỏi người anh em của cậu".

"Khi nào dùng hết chỗ cỏ Hồi Hồn đó thì cứ nói với Miêu Hồng một tiếng là được".

Dương Thanh bỗng không biết nên nói gì, bởi vì mỗi lần anh muốn hỏi Miêu thành chủ, ông lão đã nhanh chóng đưa ra câu trả lời cho vấn đề anh chưa kịp thốt ra luôn rồi.

Dương Thanh suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Lão tiền bối, làm sao ngài biết được những chuyện này ạ?"  

Hiển nhiên, ý anh muốn hỏi là, làm sao Miêu thành chủ lại biết mục đích của anh khi đến đây.

Có lẽ vì cảm giác với người này quá thân cận, Dương Thanh vô thức đổi xưng hô từ Miêu thành chủ thành lão tiền bối.

Miêu thành chủ hiền hòa nhìn Dương Thanh, nói: "Nếu cháu gọi ông một tiếng "ông" thì có lẽ ông sẽ nói cho cháu biết đáp án đấy".

Dương Thanh thoáng sửng sốt, sau đó cười gọi: "Ông Miêu!"  
Đợi khi anh tu luyện xong, mặt trời cũng vừa xuống núi, Miêu thành chủ đã đi mất tự bao giờ.

Dương Thanh chỉ đành cười khổ, lắc đầu: "Hình như lão tiền bối còn chưa nói cho mình biết đáp án".

Mấy ngày sau đó, cứ mỗi buổi trưa, Dương Thanh lại tới Long Khê vào giờ cố định, mỗi lần anh tới nơi này, Miêu thành chủ lại rót cho anh một chén rượu, mỗi lần uống rượu xong, Dương Thanh lại tiến vào trạng thái tu luyện, đợi khi kết thúc tu luyện, Miêu thành chủ đã đi mất.

Mãi đến ngày thứ bảy, khi Dương Thanh tu luyện xong, anh lại phát hiện Miêu thành chủ vẫn chưa đi, hình như ông lão đang chờ mình.

.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.