Chương trước
Chương sau





Hai mắt Dương Thanh đầy tơ máu, khí thế võ thuật trên người anh bỗng tăng vọt lên, trực tiếp đấu với luồng khí thế võ thuật tản mát ra từ trên cơ thể xác khô.

Một luồng khí kình khủng bố, lấy cơ thể Dương Thanh làm trung tâm càn quét xung quanh.

Luồng khí thế này điên cuồng tàn phá hang động.

Từ đầu đến cuối, xác khô không hề động đậy, chỉ có một cánh tay của Dương Thanh chộp lấy cánh tay của xác khô vậy mà lại có thể gây ra gợn sóng khí thế võ thuật khủng khiếp như vậy.

Lúc này Phong Giai Di đang ở mật thất bên trên, đương nhiên cũng cảm nhận được khí thế dữ dội đến từ hang động bên dưới, nhất thời sửng sốt.

"Bên dưới xảy ra cuộc chiến lớn sao? Tại sao bên dưới lại bùng nổ ra một luồng khí thế võ thuật khủng bố như vậy?"  
Phùng Giai Di khiếp sợ, tự lẩm bẩm.

Bản thân cô ta là cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh, nhưng vào lúc này cô ta có thể cảm nhận được hai người đang chiến đấu bên dưới mặc kệ là ai cũng đều có thể dễ dàng giết chết cô ta.

Cô ta biết một trong hai người bên dưới là Dương Thanh.

Một thanh niên trạc tuổi cô ta, nhưng lại có thực lực đáng sợ như vậy, có thể tưởng tượng được lúc này Phùng Giai Di kinh ngạc cỡ nào.


Cô ta không biết trong hang động phía dưới không phải là hai người đang đánh nhau, mà là Dương Thanh nắm lấy cánh tay của một xác khô bí ẩn, sau đó thì xuất hiện hai luồng khí thế võ thuật cuồng bạo giao đấu với nhau.

Với thực lực của Phùng Giai Di cũng không dám xuống dưới, lúc này mà đi xuống dưới thì chỉ có nước nộp mạng.

Thời gian trôi qua, cánh tay bị Dương Thanh nắm chặt của xác khô kia từ đầu đến cuối vẫn không hề nhúc nhích.

Một luồng khí thế điên cuồng dọc theo cánh tay Dương Thanh lan tràn khắp người anh.

Hai mắt Dương Thanh đỏ như máu.

phép hô hấp tầng thứ sáu của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh đã phát huy đến cực hạn.

Có thể nói dù đối mặt với cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh cũng sẽ không xuất hiện áp lực lớn như lúc này.

Từ trong xác khô có một luồng khí thế khủng bố dường như muốn xóa bỏ ý thức của Dương Thanh.

Lúc này, Dương Thanh đột nhiên nhận thấy có một tia sáng lóe lên trong miệng của xác khô, cánh tay còn lại của anh bỗng vỗ vào cằm của xác khô, miệng của xác khô lập tức mở ra, chỉ thấy một vật thể hình quả bóng có kích thước bằng quả trứng chim bồ câu xuất hiện trong miệng xác khô, còn sáng bóng, tựa như một viên Dạ Minh Châu.

Dương Thanh có thể cảm nhận được hơi thở cuồng bạo vừa rồi là tỏa ra từ hạt châu này chứ không phải trên cơ thể xác khô kia.

Dương Thanh lấy luôn hạt châu ra khỏi miệng xác khô.

Ngay khi hạt châu được lấy ra, khí thế cuồng bạo trên xác khô liền biến mất, mà sau khi hạt châu rời khỏi xác khô cũng không có động tĩnh gì.

"Chuyện gì thế này?"  
Dương Thanh cau mày nhìn hạt châu, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Một hạt châu tỏa ra khí thế khủng bố như vậy còn bị xác khô không biết thân phận này ngậm trong miệng, nhất định là một báu vật vô cùng quan trọng.

Chỉ là sau khi hạt châu rời khỏi miệng của xác khô thì lại khôi phục bình thường, dường như nó chỉ là một viên Dạ Minh Châu bình thường.

"Răng rắc!"  
Đúng lúc này xác khô vẫn ngồi trên vương tọa kia bỗng ầm ầm ngã xuống đất, trong nháy mắt, liền hóa thành bột mịn.


Quả nhiên, sở dĩ bộ xác khô này luôn có thể duy trì trạng thái xác khô hoàn toàn là dựa vào hạt châu này.

"Xảy ra chuyện gì?"  
Đúng lúc này, giọng nói của Phùng Giai Di đột nhiên vang lên ở chỗ lối vào từ mật thất đến hàng động, Dương Thanh nhanh chóng cất hạt châu đi.

"Không có gì!"  
Dương Thanh hờ hững nói cũng không giải thích chuyện vừa xảy ra lúc nãy.

Phùng Giai Di cau mày, cô ta biết Dương Thanh đang nói dối.

Vừa rồi rõ ràng cô ta cảm nhận được hai luồng khí thế võ thuật cuồng bạo, nhưng bây giờ trong hang động này chỉ có một mình Dương Thanh.

Chuyện gì đã xảy ra với luồng khí thế điên cuồng còn lại kia?   
Về phần xác khô, lúc này đã biến thành bột, rơi xuống đất.

Dương Thanh không để ý tới Phùng Giai Di, ánh mắt lập tức rơi vào trên vương tọa, chỉ thấy vị trí xác khô ngồi lúc nãy có một chỗ hình tròn, giống như một nút mở.

"Ầm ầm!"  
Dương Thanh mới vừa ấn xuống, bên trong hang động bỗng vang lên tiếng động dữ dội, tiếp đó cả hai ngạc nhiên vui mình phát hiện cửa đá lóe lên, sau đó chậm rãi mở ra.

"Tìm được lối ra rồi!"  
Phùng Giai Di nhất thời vui vẻ.

Chẳng mấy chốc, cả hai đi qua cánh cửa đá ra ngoài.


Dương Thanh hỏi: "Đây là chỗ nào?"  
Sau khi bọn họ rời khỏi hang động, mặc dù đã ở dưới chân núi, nhưng cảnh tượng bên ngoài hoàn toàn khác với cảnh tượng bọn họ đến trước đó.

Sau khi Phùng Giai Di nhìn ngó xung quanh mấy lần thì lên tiếng: "Hẳn là ở giữa trang trại Di Hòa, anh đi theo tôi!"  
Nói xong Phùng Giai Di đi về một phía, Dương Thanh cũng vội vã đi theo.

Hai mươi phút sau, hai người men theo một con đường núi, cuối cùng cũng trở lại nơi bọn họ đến trang trại Di Hòa trước đó.

Dù không tìm thấy Phùng Tiểu Uyển và Tiểu Tĩnh An  nhưng Dương Thanh đã thu hoạch được một hạt châu bí ẩn, chứa năng lượng mạnh mẽ.

Tuy bây giờ vẫn chưa biết tác dụng của nó, nhưng điều có thể chắc chắn là hạt châu này nhất định là báu vật.

"Anh Thanh, xin lỗi, tôi không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy".

Dương Thanh vừa nhìn là dãy số điện thoại xa lạ.

Sau khi điện thoại được nối máy, một giọng nói quen thuộc truyền từ loa tới: "Cậu Thanh, tôi nghe nói cậu đang tìm một người tên là Phùng Tiểu Uyển còn có cháu nội Tĩnh An của tôi?"  
.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.