Chương trước
Chương sau





Mây đen cuồn cuộn trên vùng trời của Hoàng thành Thượng Quan, trong mây đen ẩn chứa khí thế mãnh liệt không gì sánh nổi, khiến tất cả cao thủ trong Hoàng thành Thượng Quan phải khiếp sợ.

Dương Thanh và người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan đứng đối diện nhau, trong mắt họ hừng hực ý chí chiến đấu.

Người bảo vệ vốn hơi khinh thường Dương Thanh, giờ ánh mắt cũng trở nên nghiêm nghị, chỉ mới đọ khí thế mà lão ta đã cảm nhận được áp lực từ phía Dương Thanh.

Dương Thanh bỗng nhìn về phía đối phương với vẻ dí dỏm: “Tiền bối, chẳng phải ông muốn so tài với tôi à? Sao giờ lại im re thế?” Nghe thấy thế, sắc mặt của người bảo vệ càng u ám hơn, lão ta híp mắt, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Chàng trai, cậu hơi ngông cuồng rồi đấy? Cậu tưởng mình có chút thiên phú là có thể vô địch thiên hạ à?”
Dương Thanh thản nhiên nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ như thế.

Người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan như ông giả vờ không biết khi cao thủ Hoàng tộc gặp nạn, trốn mãi không ra, bây giờ lại chạy ra chỉ vì một câu khích tướng của tôi, còn đòi so tài với tôi, sao lại thành tôi ngông cuồng chứ?”
“Nếu cậu chán sống như thế, tôi sẽ giúp cậu!”
Người bảo vệ nghiêm nghị nói rồi lập tức biến mất.


Đúng lúc lão ta di chuyển, Dương Thanh cũng hành động.

Anh giậm mạnh xuống đất, một tiếng nổ lớn bỗng vang lên, khối đá chỗ anh đứng lập tức vỡ nát.

“Rầm!”
Ngay sau đó, hai người lao vào nhau với tốc độ nhanh như chớp, tạo thành một tiếng động lớn rồi lập tức lùi ra xa.

Chỗ hai người đang đứng bây giờ chính là chỗ của đối phương hồi nãy, trên mặt người bảo vệ của Hoàng tộc Thượng Quan vẫn còn vẻ khiếp sợ.

Không ai biết chỉ trong khoảnh khắc va chạm vừa rồi, họ đã so chiêu mấy lần, nhưng vì tốc độ quá nhanh nên trông như chỉ đánh một đòn rồi lùi ra sau ngay.

Dương Thanh thầm kinh ngạc, lần này đến Hoàng tộc họ Thượng Quan, bên cạnh việc đòi lời giải thích từ Thượng Quan Hoàng, anh còn muốn thử thực lực của mình sau khi võ công khôi phục nữa.

Anh cũng biết thực lực của mình đã tăng hai cảnh giới, nhưng không ngờ sau khi đột phá Siêu Phàm Ngũ Cảnh, anh có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, gần với Siêu Phàm Thất Cảnh bằng Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, chứ không cần tiến vào trạng thái cuồng hóa.

Rõ ràng người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan chưa dốc toàn lực, nhưng cũng đã phát huy thực lực bình thường là Siêu Phàm Thất Cảnh rồi.

Tuy có vẻ anh bị áp đảo, nhưng thật ra anh đã thắng, một khi anh tiến vào trạng thái huyết mạch cuồng hóa, người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan sẽ rất khó đánh bại anh, trừ khi lão ta đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh.

Nếu Dương Thanh có thể phát huy thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong khi đang trong trạng thái mạnh nhất thì người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng thế.

Thế nên họ rất muốn liều mạng với nhau một trận, dù chưa biết thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về ai.

Tuy biết rất có thể mình vẫn chưa phải đối thủ của người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan, Dương Thanh vẫn vô cùng kích động, bởi vì mới đây thôi, anh vẫn là một kẻ tàn phế.


Không ngờ bây giờ, chẳng những võ công của anh khôi phục mà còn đột phá hai cảnh giới.

Người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan chợt nói: “Nếu thực lực của cậu chỉ đến thế thì tôi khuyên cậu đừng tốn thời gian nữa, cứ nhận thua thì hơn”.

Dương Thanh cười lạnh: “Ông cướp lời thoại của tôi rồi, vậy chúng ta cứ đánh với nhau bằng thực lực thật sự đi!”
Sau khi anh nói xong, mắt anh bỗng đỏ ngầu, khí thế đáng sợ hơn nữa lập tức bùng nổ từ người anh rồi lan ra xung quanh, như dấy lên sóng to gió lớn.

“Rầm rầm rầm!”
Núi đá xung quanh anh lập tức vỡ tan.

Sau khi cảm nhận được khí thế khủng khiếp này, người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan lập tức biến sắc, nói với vẻ không dám tin: “Sao có thể chứ?”
“Cậu mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh, sao có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong?”
Trên mặt lão ta tràn ngập vẻ không dám tin, tuy lão ta cũng có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, nhưng lão ta đã sống bao năm thì mới đạt được thành tựu như thế.

Nhưng Dương Thanh - một thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi lại có thể phát huy thực lực hơn xa cảnh giới của bản thân, đúng là khiến người ta không sao tưởng tượng nổi.

Dương Thanh cười lạnh: “Những chuyện không thể mà ông không biết còn nhiều lắm, tiếp chiêu đi!”

Anh nói rồi lao về phía người bảo vệ như đạn pháo.

Người bảo vệ vô cùng kinh hãi, lập tức phát huy hết thực lực, vươn tay đánh về phía Dương Thanh.

“Rầm!”
Thượng Quan Hoàng càng nhốt Thượng Quan Nhu lâu thì Hoàng tộc càng gặp nhiều nguy hiểm.

Lúc này, Thượng Quan Hoàng cũng cảm thấy do dự, lão ta không cho phép bất cứ tai họa ngầm nào đe dọa đến Hoàng tộc họ Thượng Quan tồn tại, nếu Dương Thanh sống sót rời đi thì sẽ trở thành mối họa lớn nhất với Hoàng tộc họ Thượng Quan.

Thế nên bây giờ, lão ta chỉ có thể gửi gắm mọi hy vọng vào người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan, phải đánh bại Dương Thanh thì mới có thể giảm bớt tai họa ngầm cho Hoàng tộc.

.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.