Chương trước
Chương sau





Bên phía Hoàng tộc họ Thượng Quan, Thượng Quan Hoàng rời khỏi nhà họ Lý bèn ra lệnh: "Huy động tất cả các cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc lùng bắt Dương Thanh trong toàn thành!"  
"Vâng!"  
Nhất thời, toàn bộ các cao thủ Thần Cảnh của Hoàng thành Thượng Quan đều gia nhập cuộc đua lùng bắt Dương Thanh.

Lúc này, Thượng Quan Nhu cũng rất nóng ruột, cô ta lo lắng cho Dương Thanh vô cùng.

Cô ta muốn liên lạc với Dương Thanh nhưng không cách nào làm được.

Ngay cả chính cô ta cũng không nhận ra, khi biết Dương Thanh quyết định chạy thoát khỏi Hoàng thành, cô ta không hận Dương Thanh mà lại lo lắng cho anh, không biết liệu anh có thể thuận lợi rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan này hay chăng.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ Hoàng thành Thượng Quan đều đã bị phong tỏa.  Sân bay và trạm tàu hỏa cùng với tất cả các trạm kiểm tra của toàn thành đều bị phong tỏa toàn bộ, tất cả mọi cao thủ trong Hoàng thành đều gia nhập công cuộc tìm kiếm Dương Thanh.

Những người vốn chưa từng nghe nói đến Dương Thanh nay cũng đều đã biết tên biết mặt, ảnh chụp của anh đã được đăng khắp thành.

Trong lúc Hoàng tộc họ Thượng Quan và nhà họ Lý đang dốc sức truy lùng Dương Thanh khắp thành, Dương Thanh đang ngồi trên một chiếc xe thuê, phóng về phía con đường rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan.

Từ sau khi rời khỏi nhà họ Lý, đây đã là chiếc xe thứ năm, anh đổi xe liên tục để tránh né sự truy lùng của Hoàng tộc họ Thượng Quan và người nhà họ Lý.

Anh biết, chuyện mình chạy trốn sẽ nhanh chóng bị phát hiện, nhưng anh không ngờ đối phương lại phản ứng nhanh đến thế.


Dựa theo kế hoạch của anh, ít nhất phải đến khi anh sắp rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan thì mới có người phát hiện, nhưng nào ngờ, anh mới rời khỏi nhà họ Lý chưa đến một giờ đồng hồ đã có người nhận ra sự khác thường.

Bây giờ là mười giờ tối, trên đường chỗ nào cũng có người kiểm tra khách đi lại.

Ngay khi Dương Thanh đang suy tính làm thế nào mới có thể thuận lợi rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan, chiếc xe trước mặt bỗng dừng lại, Dương Thanh vội vã đạp phanh, bấy giờ mới phát hiện, đoạn đường trước mặt đã bị chặn, cách anh chừng ba trăm mét có một trạm kiểm tra đang tiến hành rà soát từng xe qua lại.

Dương Thanh nhíu mày: "Xem ra, muốn rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan này thì không thể dùng xe hơi được rồi".

Dứt lời, anh xuống xe, bỏ lại xe ở đó, quay đầu bước đi.

Hiện giờ còn tối thiểu một giờ đồng hồ mới có thể rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan, nếu anh bị kiểm tra, nhất định sẽ tra được thân phận, ở đây chờ bị tra ra còn chẳng bằng tranh thủ thời gian rời đi trước.

"Mẹ kiếp, rốt cuộc có chuyện gì mà phải phong tỏa toàn thành thế này?"  
"Cái gã Dương Thanh kia rốt cuộc là ai mà khiến cho Hoàng tộc họ Thượng Quan phong tỏa cả Hoàng thành để tìm hắn?"  
...! 
Bấy giờ, vô số người đang oán thán tức tối, trong đó có rất nhiều người không biết Dương Thanh.

Từng giây từng phút trôi đi, Dương Thanh đã ra khỏi xe một lúc lâu, dọc theo con đường này anh thấy rất nhiều cao thủ của Hoàng tộc và nhà họ Lý.


May sao hiện nay trên người anh không có chút hơi thở võ thuật nào, nếu không, những cao thủ kia đã sớm phát hiện ra anh rồi.

"Không ổn! Có sơ hở rồi!"  
Đi được một hồi, Dương Thanh bỗng dừng chân, mặt đanh lại.

Bởi vừa rồi anh bỗng nhớ tới, ban nãy anh bỏ lại xe giữa dòng xe cộ, một mình bỏ đi.

Đoạn đường kia vốn đã bị chặn, nay lại có một chiếc xe thuê không người chắn giữa đường sẽ khiến đoạn đường đó càng tắc nghẽn thêm.

Chuyện này nhất định sẽ có người phát hiện, đến khi đó, các cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan và nhà họ Lý sẽ dễ dàng đoán được vị trí đại khái của anh.

"Không được, mình phải tìm cách rời khỏi đây ngay, nếu không, với tình hình hiện tại của mình, chỉ cần không quá nửa giờ là đã bị phát hiện rồi".

Dương Thanh lẩm bẩm, sau đó nhanh chóng loại bỏ toàn bộ những suy nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu, lúc này anh cực kì trầm tĩnh, hệt như một cỗ máy lạnh lẽo bằng kim loại.          Hôm nay anh đã không còn bất kì đường lui nào, từ lúc anh quyết định rời đi cũng là thời khắc anh xác nhận với Hoàng tộc họ Thượng Quan và nhà họ Lý, tu vi võ thuật của anh đã bị phế bỏ hoàn toàn.

"Dương Thanh!"  
Anh mới đi chưa được bao lâu, bỗng có một bóng người trung niên xông tới trước mặt, trong tay còn cầm một tấm hình, đúng là hình của Dương Thanh.


"Phát hiện Dương Thanh tại giao lộ phía Nam!" gã đàn ông trung niên vội nâng bộ đàm lên báo cáo.

Đáy mắt Dương Thanh lạnh lẽo như băng, anh quát: "Chết đi!"  
Chân anh di động, lao thẳng về phía gã đàn ông trung niên kia.

"Uỳnh!"  
Dương Thanh tung một cước, thân mình gã trung niên bay người ra sau, lập tức mất mạng.

Người này không phải cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan hay nhà họ Lý, tuy chỉ có thực lực Thần Cảnh sơ kỳ nhưng nếu đối phương đã nhằm vào anh thì đều đáng chết.

"Dương Thanh, mày đã bị chúng tao bao vây, trốn không thoát đâu! Mau đầu hàng đi thôi!"  
Anh vừa mới chuẩn bị cất bước, sau lưng đã có một giọng nói của cao thủ Hoàng tộc truyền tới.

Gần như cùng lúc, xung quanh anh xuất hiện một đám cao thủ Thần Cảnh, trong số những người này, có người thuộc Hoàng tộc họ Thượng Quan, cũng có người thuộc gia tộc họ Lý.

Bọn họ đều có một mục đích, đó là giết chết Dương Thanh.

Dương Thanh đảo mắt nhìn qua đám người này, cất giọng lạnh lùng nói: "Tôi không muốn lạm sát kẻ vô tội, nếu không muốn chết thì cút hết cho tôi!"  
Mặc dù anh đã không còn cảnh giới võ thuật nhưng lại vẫn giữ được thể xác của cao thủ Siêu Phàm Cảnh, những cao thủ dưới cảnh giới Siêu Phàm Cảnh đều không thể làm gì được anh, cùng lắm chỉ có thể tiêu hao thể lực của anh mà thôi.

Kẻ nào bị anh lại gần đều chỉ còn một con đường chết.


Dương Thanh đã bắt đầu vận hành phép hô hấp thứ nhất của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, từng luồng hơi thở ôn hòa liên tục cọ rửa gân cốt anh, đồng thời xông vào lục phủ ngũ tạng của anh, thể lực vừa tiêu hao trong quá trình chạy trốn đã nhanh chóng khôi phục trở lại.

Hơn chục cao thủ Thần Cảnh bao vây quanh anh, lại không một ai dám ra tay trước.

Bọn họ đều biết rõ, dù Dương Thanh đã mất sạch võ thuật nhưng vẫn có năng lực giết chết cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh trong nháy mắt.

Điều bọn họ phải làm lúc này là giữ chân Dương Thanh ở đây, chờ cao thủ đứng đầu của Hoàng tộc hoặc của gia tộc họ Lý tới, dù không ai là đối thủ của Dương Thanh thì với số lượng áp đảo, đàn kiến cũng có thể cắn chết voi.

Dĩ nhiên Dương Thanh cũng hiểu được điều này, anh không hề do dự, cất bước đi thẳng về phía trước.

"Dương Thanh, mày đừng có làm liều, Hoàng Chủ chỉ sai chúng tao bắt mày trở lại, không có ý định gây thương tổn cho mày, nhưng nếu mày tấn công chúng tao trước thì sự việc đã khác đi rồi, đến khi đó, dù Hoàng Chủ muốn tha mạng cho mày, các cao thủ của Hoàng tộc cũng sẽ không đồng ý".

Tay cao thủ Thần Cảnh trung kỳ cầm đầu đám người này nói với Dương Thanh, đồng thời, khi Dương Thanh di chuyển tới gần, ông ta cũng dẫn đám cao thủ kia lùi lại phía sau liên tục.

Dương Thanh đâu phải kẻ ngu, nếu anh bị đám người này mang về Hoàng tộc, e rằng chỉ còn một đường chết, dù Thượng Quan Hoàng không giết anh cũng nhất định sẽ tìm cách moi ra bí mật khiến anh trở nên mạnh mẽ.

Dương Thanh âm thầm đếm, vừa đúng tám người, hơn nữa, mỗi người đều gây cho anh một áp lực cực kì lớn.

Mặc dù anh không cách nào cảm nhận được cảnh giới võ thuật của bọn họ, nhưng anh biết, tất cả bọn họ đều là cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.