“Tiểu Uyển, bây giờ em bế bé Tĩnh An rời đi trước đi”.
Dứt lời, Ngải Lâm nhét bé Tĩnh An vào lòng Phùng Tiểu Uyển, mặt đầy từ ái nhìn thằng bé, dịu dàng nói: “Tĩnh An, mẹ yêu con!”
Cô ấy cúi xuống hôn nhẹ một cái lên trán bé Tĩnh An, nước mắt cũng không thể nào không chế được nữa, lệ rơi đầy mặt giống như nước lũ vỡ đê.
“Tiểu Uyển, bé Tĩnh An xin nhờ em”.
Ngải Lâm nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển đang mặt đầy hốt hoảng, vừa nói trên mặt còn nở nụ cười: “Nếu như chị chết, tương lai đợi khi em gặp chồng chị, nói với anh ấy, chị yêu anh ấy!” Phùng Tiểu Uyển nhất thời nóng nảy: “Chị Lâm, chị đừng như vậy, bé Tĩnh An còn nhỏ như thế, không thể không có mẹ, chị đưa thằng bé rời đi, em sẽ đánh lạc hướng chúng”.
“Không được!”
Ngải Lâm lập tức bác bỏ: “Cho dù em có thể dẫn dụ chúng đi, chị và Tĩnh An cũng không thể đi được.
Chị không có một chút võ công nào, hoàn toàn không thể chạy thoát, chỉ có em mới có hi vọng đưa Tĩnh An đi”.
Thấy Phùng Tiểu Uyển đắn đo mãi không quyết tâm, Ngải Lâm đỏ mắt cầu xin: “Tiểu Uyển, coi như chị xin em, đừng do dự nữa, được không? Coi như em giúp chị mang đứa bé đi, không cần có bất kỳ gánh nặng trong lòng”.
Phùng Tiểu Uyển thật sự không thể bỏ lại Ngải Lâm mà rời đi, nhưng cô ta cũng biết, nếu cô ta dẫn bé Tĩnh An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/2758805/chuong-1414.html