Chương trước
Chương sau





Lúc này, Đường Bác, bố Đường Ức Nhu, đang đứng cách xa nhất, từ vị trí đứng có thể nhìn ra, trong số ba anh em, địa vị của ông ta thấp nhất.

"Đường Hải, con nói trước xem thế nào!"  
Lúc này, chủ gia tộc họ Đường là Đường Đức Vũ nhìn về phía người đàn ông trung niên đứng giữa, nói.

Đường Hải vội lên tiếng: "Thưa bố, Hoàng tộc họ Diệp trước đây không có cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà đã có năng lực ổn định ở vị trí này trăm năm, ngày nay Hoàng tộc họ Diệp lại đã có một cao thủ Siêu Phàm Cảnh là Diệp Lâm thì tương lai sẽ chỉ càng thịnh vượng hơn nữa, trong tình hình này, nhà họ Đường ta không nên khiến Hoàng tộc họ Diệp mất lòng mới phải".

Đường Đức Vũ nhìn Đường Hải, nói: "Vậy tức là, con cho rằng nhà họ Đường ta nên trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp?"  
Đường Hải gật đầu: "Theo ý con thì bất kể là ai, nếu dám tới gây hấn với Hoàng tộc họ Diệp, nhất định sẽ chết không có chỗ chôn".

Đường Đức Vũ nhìn sang người đứng bên trái Đường Hải, hỏi: "Đường Chấn, con thấy thế nào?"  
Đường Chấn nói: "Con tán thành ý của anh hai, trong Hoàng thành Diệp này, Hoàng tộc họ Diệp chẳng khác nào ông trời nắm quyền sinh quyền sát, hơn nữa, trong Hoàng tộc họ Diệp còn có người bảo vệ Hoàng tộc, không thể nào tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp được đâu.


Lão Hoàng Chủ đã triệu tập khẩn cấp các cao thủ ở nhiều gia tộc lớn tới trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp, chưa biết chừng đây chỉ là một hành vi thử lòng của lão Hoàng Chủ thôi".

"Đợi khi giải quyết xong xuôi việc này, những gia tộc chịu trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp nhất định sẽ được ngợi khen, kẻ không ứng cứu chỉ e sau này khó lòng sống yên ổn ở Hoàng thành Diệp".

Đường Đức Vũ gật gù, như thể đang suy tư.

Lão ta chỉ hỏi ý kiến con thứ hai và con thứ ba, còn người con cả Đường Bác lại bị ngó lơ.

"Thưa bố, con lại có ý khác".

Đường Bác thấy Đường Đức Vũ suy tư hồi lâu không nhắc gì đến mình, bèn chủ động lên tiếng.

Lúc này Đường Đức Vũ mới nhìn sang phía Đường Bác: "Con nói xem!"  
"Con cho rằng lần này Hoàng tộc họ Diệp không phải cố ý thử lòng mà thật sự đang đứng trước nguy cơ diệt tộc.

Trước đó bố cũng tới Yến Đô, bố đã nói rồi đấy, ngay cả Diệp Hoàng cũng đã chết ở Yến Đô, còn hai vị mang tiếng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh như Diệp Lâm với Lưu lão quái đều phải chạy trốn khỏi Yến Đô đó thôi".

"Mặc dù không ai tiết lộ rõ trên đỉnh Yến Sơn ở Yến Đô hôm đó đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh phải bỏ chạy trối chết, nhưng có thể khẳng định một điều, bọn họ nhất định đã sợ chết khiếp mới có thể làm ra hành vi mất mặt như thế".

"Lúc đó, trên đỉnh Yến Sơn, đối thủ của bọn họ là Dương Thanh của Yến Đô, vậy có nghĩa là bọn họ chạy trốn là vì sợ Dương Thanh".


"Con nghe nói, bố nuôi của Dương Thanh cũng đã chết trong trận chiến ấy, ngày hôm nay là ngày thứ tám sau cuộc đại chiến, nếu tính như vậy thì hôm qua chính là cúng tuần đầu của bố nuôi Dương Thanh, hôm nay Hoàng tộc họ Diệp lại xảy ra chuyện lớn như vậy, chứng tỏ Dương Thanh cố ý chờ qua lễ cúng tuần đầu của bố nuôi rồi mới tới Hoàng tộc họ Diệp".

"Một người có thể khiến cho hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh sợ vỡ mật, nay lại dám đích thân tới Hoàng thành Diệp để báo thù, nhất định phải có nắm chắc phần thắng, huống chi, Hoàng tộc họ Diệp ngày nay chỉ có mình Diệp Lâm là cao thủ Siêu Phàm Cảnh".

"Cho nên con cho rằng, chúng ta nên từ bỏ Hoàng tộc họ Diệp, chưa biết chừng như thế còn có thể tránh được kiếp nạn này!"  
Đường Bác có vẻ nắm cực rõ những chuyện đã phát sinh trên đỉnh Yến Sơn một tuần trước, hiển nhiên ông ta đã bỏ khá nhiều tâm huyết mới có thể nói ra những lời chân thành như vậy.

"Ha ha, anh cả, có phải anh đang quá đề cao tay Dương Thanh kia rồi không? Nghe nói cậu ta còn chưa tới ba mươi, cái tuổi này chính là tuổi dễ kích động nhất, dù Hoàng tộc họ Diệp thật sự triệu tập sức người để đối phó cậu ta thì chỉ cần cậu ta thực sự dám bước chân tới lãnh địa của Hoàng tộc họ Diệp, cậu ta chỉ có một con đường chết mà thôi!"  
Đường Hải cười ha hả, nói.

Đường Chấn cũng nói: "Anh cả, bọn tôi biết anh vẫn luôn không đồng ý để Ức Nhu kết hôn với Diệp Thiên Minh của Hoàng tộc họ Diệp, nhưng anh phải hiểu rằng, bố đưa ra quyết định như vậy chính là một lời công nhận với Ức Nhu.

Trên thế giới này, có bao nhiêu thiếu nữ muốn bước chân vào Hoàng tộc họ Diệp mà còn chẳng được, anh hẳn nên trân trọng cơ hội này, đợi khi Ức Nhu làm con dâu của Hoàng tộc họ Diệp rồi thì mối quan hệ giữa nhà chúng ta và Hoàng tộc họ Diệp mới được vững chắc".


Đường Bác không để ý đến hai người em trai, ông ta tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Đường Đức Vũ, nghiêm nghị nói: "Thưa bố, Ức Nhu là con gái nhà họ Đường ta, để con bé vào làm dâu Hoàng tộc họ Diệp đúng là lựa chọn tốt nhất dành cho nó, con hoàn toàn không phải vì phản đối chuyện này nên mới có ý từ chối trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp, con thật lòng suy tính cho gia tộc ta, xin bố hãy cân nhắc lại!"  
Đường Đức Vũ rơi vào trầm tư, thực ra, sâu trong nội tâm, lão ta cũng có ý phản kháng chuyện trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp, nhưng nhà họ Đường này đã tồn tại mấy trăm năm ở Hoàng thành Diệp, mấy trăm năm qua, Hoàng tộc họ Diệp luôn là gia tộc thống trị Hoàng thành này.

Tuy lần này dường như Hoàng tộc họ Diệp đang gặp phải một phiền toái cực lớn, thậm chí còn có nguy cơ bị hủy diệt, nhưng lão ta vẫn không thực sự muốn ruồng bỏ Hoàng tộc họ Diệp.

"Con thật lòng mong muốn Dương Thanh từ Yến Đô đến ấy có thể lật đổ Hoàng tộc họ Diệp", Đường Ức Nhu bỗng nói.

Đường Bác lập tức cả kinh, quát lên: "Im ngay!"  
Những lời này mà truyền ra ngoài, chỉ e cả nhà họ Đường đều sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.

.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.