Chương trước
Chương sau



Người nhận điện thoại chính là Satan.

Sau khi Dương Thanh giết thủ lĩnh của Hồng Trần, đã bảo Satan chỉnh đốn lại tổ chức này.

Bây giờ anh là chủ của nó.

Hồng Trần vốn là một tổ chức sát thủ, tổ tình báo bên trong cũng rất mạnh, bọn họ muốn tìm được Mã Siêu cũng không khó.

Trong lúc đó, ở một gian mật thất dưới lòng đất của Hoàng tộc họ Phùng - một trong hai Hoàng tộc lớn cổ xưa, Mã Siêu ngồi xếp bằng, toàn thân đều là hơi thở võ đạo đáng sợ.

Mà trên hai chân của anh ta còn có dây xích chân bằng vật liệu hợp kim có độ bền cao.

Đúng lúc này, một người trung niên mặc bộ đồ truyền thống chắp tay sau lưng bước đến, nhìn Mã Siêu bị nhốt trong mật thất và lạnh lùng nói: "Chỉ cần con bằng lòng thừa nhận thân phận của mình, đồng thời sau này quay về gia tộc, Hoàng tộc họ Phùng tuyệt đối sẽ không bạc đãi con.

Với thân phận và địa vị của con, phóng tầm mắt ra cả Chiêu Châu cũng không có mấy người có tư cách sánh vai với con”.

Mã Siêu mở mắt ra, nhưng trong đôi mắt anh chỉ có vẻ giá lạnh, nhìn người trung niên nói: "Cho dù các ông có tìm tôi một trăm lần, câu trả lời của tôi vẫn như lúc trước thôi.

Tôi là Mã Siêu, không có bất kỳ quan hệ nào với Hoàng tộc họ Phùng”.

"Tôi khuyên các ông tốt nhất nên thả tôi ra, nếu không chờ anh Thanh của tôi biết được, anh ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Hoàng tộc họ Phùng.

Đến lúc đó, các người có thể sẽ bị tiêu diệt đấy!"  
Nghe Mã Siêu nói vậy, người trung niên hừ lạnh nói: "Con đề cao cậu ta quá rồi đất nhỉ? Hay nên nói con chỉ là ếch ngồi đáy giếng nên hoàn toàn không biết tới sự mạnh mẽ của Hoàng tộc họ Phùng?"  
"Cậu ta chỉ là một Tướng quân chiến vực thôi, có thể tiêu diệt được Hoàng tộc họ Phùng sao? Nực cười!"  

"Thực lực Tướng quân một biên giới chiến vực mạnh nhất cũng chỉ là Thần Cảnh đỉnh phong.

Trong Hoàng tộc họ Phùng, cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong nhiều như mây, cao thủ Siêu Phàm Cảnh cũng không ít, một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong thì có thể làm được gì chứ?"  
Mã Siêu không muốn để ý tới người trung niên cuồng vọng này, anh ta nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện.

Từ ba tháng trước, anh ta bị người Hoàng tộc họ Phùng dùng vũ lực đưa từ Ninh Châu về đây, bị nhốt ở trong gian mật thất này.

Trong thời gian này, người trung niên trước mắt này đã khuyên Mã Siêu quay về rất nhiều lần, bảo anh ta thừa nhận mình là người của Hoàng tộc họ Phùng, còn phải thần phục Hoàng tộc họ Phùng.

Anh ta không nhận lời nên vẫn bị nhốt ở đây.

Trong lòng Mã Siêu tin chắc Dương Thanh sẽ đến Hoàng tộc họ Phùng và đưa anh ta đi vào một ngày nào đó.

"Con đúng là ngu ngốc.

Chỉ một lựa chọn đơn giản như vậy mà con cũng không biết nên lựa chọn thế nào à? Con là cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Phùng, Hoàng Chủ tương lai của Hoàng tộc họ Phùng, sao phải đi theo một người ngoài chứ?"  
Thấy Mã Siêu mềm rắn gì cũng không trị được, người trung niên lập tức nổi giận, hét lớn.

Ông ta là bố ruột của Mã Siêu - Phùng Chí Viễn.

Bố con gặp lại đáng lẽ là một cảnh tượng đặc biệt ấm áp.

Nhưng ông ta không ngờ từ sau khi hai người gặp lại, Mã Siêu hoàn toàn không muốn để ý tới mình.

Việc truyền thừa Hoàng vị trong Hoàng tộc họ Phùng vẫn dùng cách thức vô cùng cổ xưa.


Hoàng vị sẽ do con trai cả, cháu trai đầu thừa kế.

Mà Mã Siêu là cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Phùng, nói cách khác vào lúc anh ta mới sinh ra đã được xác lập là người thừa kế đời thứ ba của Hoàng tộc họ Phùng.

Mặc dù Phùng Chí Viễn là bố ruột của Mã Siêu nhưng đứng hàng thứ hai trong các Hoàng tử nên không có tư cách kế thừa Hoàng vị.

Từ trước đến nay Phùng Chí Viễn không hợp với Đại hoàng tử của Hoàng tộc họ Phùng, nếu Mã Siêu không thừa nhận thân phận của mình, trong tương lai Đại hoàng tử tuyệt đối sẽ không truyền Hoàng vị cho anh ta.

Chính vì vậy, Phùng Chí Viễn mới kiên trì muốn Mã Siêu thừa nhận thân phận của mình.

Nhưng bất kể ông ta khuyên bảo thế nào, anh ta vẫn không muốn quay về Hoàng tộc họ Phùng.

"Rốt cuộc con có nghe bố nói không?"  
Thấy Mã Siêu không phớt lờ mình, Phùng Chí Viễn tức muốn nổ phổi.

Nhưng mặc kệ Phùng Chí Viễn nổi giận thế nào, Mã Siêu vẫn ngồi yên, nhắm mắt tu luyện, hoàn toàn không để ý tới.

Trong lòng Phùng Chí Viễn vốn thấy có lỗi với Mã Siêu, cuối cùng chỉ có thể bất lực rời đi.

Khi Phùng Chí Viễn vừa rời đi, Mã Siêu mở mắt ra, nhìn theo hướng ông ta và lạnh lùng nói: "Nếu ông chịu giải thích rõ ràng với tôi lý do để tôi thành một đứa trẻ mồ côi, tôi đã có thể nhận lời ông.

Nhưng ông không chịu giải thích gì, bảo tôi làm sao tha thứ cho ông được?"  
Trong lòng Mã Siêu nghĩ, chỉ cần Phùng Chí Viễn giải thích với anh ta lý do năm đó vứt bỏ anh ta và em gái, anh ta đều sẽ tiếp nhận.

Nhưng lần nào anh ta hỏi tới, ông ta đều lựa chọn im lặng.


Đây mới là chuyện Mã Siêu khó tiếp nhận nhất.

Anh ta không phải loại người không biết nghe lời hay lẽ phải.

Chỉ cần trước đây Phùng Chí Viễn bất đắc dĩ mới phải vứt bỏ anh ta và em gái, anh ta đều có thể tha thứ cho ông ta.

"Đã ba tháng rồi.

Ngải Lâm, chắc con trai Tĩnh An của chúng ta ra đời rồi nhỉ?"  
Hai mắt Mã Siêu đỏ hoe, thì thào nói nhỏ.

Trong ba tháng bị nhốt ở đây, Mã Siêu không sợ gì, chỉ sợ vợ con gặp khó khăn trong lúc mình không có mặt.

Trong lúc Mã Siêu đang nhớ tới Ngải Lâm, cô ấy đang bế đứa trẻ ở cùng với Dương Thanh trong Hoàng tộc họ Thượng Quan xa xôi.

Dương Thanh đã hứa chắc chắn có thể tìm được Mã Siêu, tâm trạng của Ngải Lâm cũng tốt hơn.

Bởi vì cô ấy biết anh chưa bao giờ nói mà không nắm chắc.

Lúc này, Dương Thanh đang bế bé Tĩnh An với vẻ cưng chiều.

Từ trên người Ngải Lâm và bé Tĩnh An, anh dường như nhìn thấy được tất cả những gì Tần Thanh Tâm phải chịu khi một mình sinh ra Tiêu Tiêu.

Bé Tĩnh An còn may mắn hơn Tiêu Tiêu rất nhiều.

Khi thằng bé sinh ra được hai tháng, cho dù không có bố bên cạnh nhưng ít nhất Ngải Lâm đã tìm đến chỗ Dương Thanh.

Có Dương Thanh ở đây, không ai có thể tổn thương bọn họ.


Nhưng năm đó Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu đã phải chịu bao nhiêu xem thường.

"Dương Thanh, cậu tính bao giờ đi đón đám người Thanh Tâm?", Ngải Lâm đột nhiên hỏi.

Dương Thanh im lặng một lát mới nói: "Chờ thêm một thời gian nữa đã!"  
Nếu không phải Phùng Tiểu Uyển bị Hoàng tộc họ Vũ để mắt tới, Dương Thanh đã tính sẽ quay về đón đám người Tần Thanh Tâm trong mấy ngày tới.

Nhưng bây giờ còn chưa tìm được Vũ Tử Dịch, tin tức Phùng Tiểu Uyển biết luyện đan dược có thể sẽ bị truyền ra ngoài.

Trước lúc đó, anh phải nghĩ cách giải quyết rắc rối ngầm này trước.

Ngoài ra, bây giờ anh còn chưa rõ tung tích của Mã Siêu, cũng không biết tình hình của anh ta thế nào.

Ít nhất phải chờ xác định được các rắc rối nên giải quyết đều đã được xử lý xong, anh mới có thể yên tâm đi đón người nhà.

Từng giây từng phút trôi qua, bọn họ đã lùng bắt Vũ Tử Dịch trong toàn thành được hai giờ nhưng vẫn không có tin tức gì truyền về.

Điều này làm Dương Thanh càng lo âu hơn.

Bây giờ đã không còn thầy luyện đan nào trên đời này nữa, nếu tin tức Phùng Tiểu Uyển có thể luyện đan bị tiết lộ, tình cảnh của đám người bọn họ đều sẽ vô cùng gian nan.

Thật ra anh không lo Hoàng tộc Thượng Quan sẽ tiết lộ ra, chỉ sợ Vũ Tử Dịch sống sót rời đi, đến lúc đó Hoàng tộc họ Vũ tất nhiên sẽ nghĩ mọi cách đưa Phùng Tiểu Uyển đi.

Cho dù thực lực của anh bây giờ đã tăng lên không ít nhưng cuối cùng chỉ ở cảnh giới Siêu Phàm Nhị Cảnh, cho dù kết hợp phép hô hấp chín tầng của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh cũng chỉ miễn cưỡng có thể tăng thực lực lên tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

Ở trước mặt Hoàng tộc họ Vũ, anh chỉ dựa vào chút thực lực ấy vẫn không đủ.

Trong lúc Dương Thanh đang lo lắng Vũ Tử Dịch sẽ trốn mất, cuối cùng đã có tin tức truyền đến: "Cậu Thanh, tìm được Vũ Tử Dịch rồi!"  



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.