Mới sáng sớm thì Long Tấn đã gọi cho Dương Thanh.
"Cậu Thanh, vừa rồi Đoàn Hoàng có gọi cho tôi, nói rằng rất cảm ơn vì cậu đã nhắc nhở", lão ta nói.
"Ồ?"
Dương Thanh hơi kinh ngạc, đương nhiên biết Đoàn Hoàng nói câu này với Long Tấn là có ý gì.
"Ngoài ra, Đoàn Hoàng còn bảo rằng trước đây có chút mâu thuẫn với cậu, hy vọng cậu rộng lòng bỏ qua, sau chuyện ở Yến Đô sẽ đến thăm cậu".
Long Tấn lại nói tiếp: "Tuy Đoàn Hoàng chỉ nói sơ vậy nhưng nghe giọng điệu thì rất kính trọng cậu".
Dương Thanh khẽ mỉm cười, trong đôi mắt hiện lên sự lạnh lẽo: "Không phải kính trọng tôi đâu, ông ta muốn vẹn cả đôi đường đấy".
Long Tấn vốn còn chưa hiểu lắm, nghe anh nói xong thì chợt tỉnh ngộ.
"Tôi hiểu rồi ạ, nếu Đoàn Hoàng thật sự muốn thăm cậu thì đã đi ngay bây giờ thay vì chờ đến tận khi tiệc mừng thọ của Diệp Lâm kết thúc.
Bởi vì lúc này mà đến gặp cậu thì sẽ bị truyền đến tai bọn Hoàng tộc họ Diệp", lão ta phân tích.
Dương Thanh nói: "Bởi vậy mới nói Đoàn Hoàng rất ranh ma.
Nếu Hoàng tộc họ Diệp bị tôi hạ bệ thì ông ta sẽ đến hỏi thăm tôi.
Nếu tôi bị Hoàng tộc họ Diệp tiêu diệt thì ông ta sẽ tránh tôi thật xa để không phải chịu lửa giận của những người đó".
"Chẳng qua ông ta mưu kế sai người rồi".
Nét mặt của Dương Thanh cực kỳ lạnh lùng.
Anh không thích những kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/2758709/chuong-1370.html