Chương trước
Chương sau





Nghe thấy thế, sắc mặt của Diệp Hoàng âm u tới cực điểm, còn những người khác trong Hoàng tộc họ Diệp thì tái mặt.

Hoàng tộc họ Diệp là gia tộc nắm quyền ở Hoàng thành Diệp nên thường ngày, họ luôn được người khác tôn kính.

Ngay cả chủ của ba gia tộc lớn ở Hoàng thành Diệp cũng phải cúi chào khi gặp họ.

Bây giờ, tin Hoàng tộc họ Diệp tổn thất chín cao thủ Thần Cảnh đã bị lộ, chủ của ba gia tộc lớn ở Hoàng thành Diệp lập tức đích thân dẫn cao thủ tới đây.

“Giỏi, giỏi lắm!”  
Trong đôi mắt thâm thúy của Diệp Hoàng lóe lên sát khí: “Xem ra người ngoài cũng nghĩ Hoàng tộc họ Diệp dễ ức hiếp rồi”.

“Hôm nay tôi sẽ cho họ biết, lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo!”  
“Để họ vào đi!”  
Diệp Hoàng vừa dứt lời, tiếng cười sang sảng đã vang lên: “Diệp Hoàng, chúng tôi không hề thấy ông dễ ức hiếp, càng không nghĩ Hoàng tộc họ Diệp là lạc đà gầy, mà là…”  
“Mà là… một con mèo ốm bị thương nặng thì đúng hơn!”  
Ngay sau câu nói đó, mấy lão già với khí thế mạnh mẽ lần lượt bước vào điện Diệp Hoàng.

“Láo xược!”  
Một nhân vật quyền quý của Hoàng tộc họ Diệp lập tức chỉ vào lão già đi đầu với vẻ tức giận: “Kiều Đông Cường, ông dám bảo Hoàng tộc họ Diệp là con mèo ốm, đúng là không biết sống chết!”  
Tuy những nhân vật quyền quý khác không nói gì nhưng cũng nhìn Kiều Đông Cường với vẻ tức giận.

Kiều Đông Cường là chủ gia tộc họ Kiều - một trong ba gia tộc lớn ở Hoàng thành Diệp.

Lúc này không chỉ có mình Kiều Đông Cường, bên cạnh lão ta là chủ gia tộc họ Bàng - Bàng Văn Hổ và chủ gia tộc họ Phó - Phó Lợi Quần.

Sau lưng ba chủ gia tộc này là mấy cao thủ Thần Cảnh có khí thế mạnh mẽ, cộng thêm ba chủ gia tộc là có tới hai mươi mốt cao thủ Thần Cảnh.


Rõ ràng đây đã là tất cả cao thủ Thần Cảnh mà ba gia tộc có.

Nhưng bây giờ Hoàng tộc họ Diệp cũng chỉ có khoảng mười cao thủ Thần Cảnh, tính cả dòng chính mà thôi.

Hay nói cách khác, thực lực tổng hợp của ba gia tộc đã vượt xa Hoàng tộc họ Diệp rồi.

Diệp Hoàng sầm mặt, lạnh lùng nhìn ba chủ gia tộc, cuối cùng nhìn về phía Kiều Đông Cường, trầm giọng nói: “Kiều Đông Cường, nếu bây giờ ông dẫn người rời đi, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, bằng không…”  
Tuy Diệp Hoàng chưa nói hết câu nhưng ai cũng có thể nhận ra ý đe dọa trong đó.

Kiều Đông Cường vẫn rất bình tĩnh, khí thế của Thần Cảnh đỉnh phong lập tức bùng nổ từ người ông ta, ông ta nhìn Diệp Hoàng với vẻ dí dỏm: “Bằng không, ông sẽ chết cho chúng tôi xem à?”  
“Ha ha…”  
Bàng Văn Hổ và Phó Lợi Quần đều phá lên cười.

“Diệp Hoàng, ông cũng biết bây giờ Hoàng tộc họ Diệp đang trong tình cảnh thế nào, Hoàng tộc họ Diệp không thể chịu thêm chút tổn thất nào nữa”.

Sau khi cười xong, Kiều Đông Cường nhìn về phía Diệp Hoàng, lạnh lùng nói: “Bây giờ Hoàng tộc họ Diệp không xứng là Hoàng tộc nữa, nếu ba gia tộc chúng tôi hợp sức với nhau thì cũng đủ để vượt qua Hoàng tộc họ Diệp rồi”.

“Chúng tôi cũng là một phần của Hoàng thành Diệp, sau khi thương lượng, chúng tôi đã quyết định, sau này Hoàng thành Diệp sẽ do ba gia tộc lớn và Hoàng tộc họ Diệp cùng điều hành”.

“Phải thế thì thực lực của Hoàng thành Diệp mới ngày càng mạnh mẽ hơn”.

“Chúng tôi cũng không cần đổi tên Hoàng thành Diệp, chỉ cần Diệp Hoàng đồng ý cho ba gia tộc chúng tôi cùng quản lý Hoàng thành”.

Không sai, ba gia tộc không định tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp, mà muốn thành lập liên minh bốn gia tộc, cùng quản lý Hoàng thành Diệp.

Một khi Diệp Hoàng đồng ý, cho dù Hoàng thành Diệp không bị đổi tên thì cũng không còn là Hoàng thành Diệp gốc đã được truyền thừa mấy trăm năm.

Đối với Hoàng tộc họ Diệp, đây là sự sỉ nhục to lớn.

“Ý kiến hay lắm, có cần tôi nhường luôn chức chủ Hoàng tộc cho các người không?”  
Chẳng những Diệp Hoàng không giận mà còn mỉm cười, nhìn chằm chằm vào ba chủ gia tộc.

“Cầu còn không được ấy chứ!”  
Kiều Đông Cường không hề e ngại, híp mắt: “Nếu Diệp Hoàng muốn nhường thì chúng tôi cũng không khách sáo đâu!”  
Ông ta nói rồi bước về phía Diệp Hoàng.

Bàng Văn Hổ và Phó Lợi Quần cũng theo sát Kiều Đông Cường.

Không những thế, mười tám cao thủ Thần Cảnh khác cũng bước lên theo, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

“Hoàng Chủ!”  
Người của Hoàng tộc họ Diệp đều có vẻ sốt ruột.

Khi thấy Diệp Hoàng bị 21 cao thủ Thần Cảnh của ba gia tộc bao vây, họ hết sức bối rối.


Diệp Hoàng là người mạnh nhất Hoàng tộc họ Diệp, nếu lão ta bị ba gia tộc giết thì Hoàng tộc họ Diệp cũng hoàn toàn xong đời.

Diệp Hoàng ngồi vững trên ghế, lạnh lùng nhìn các cao thủ đang tới gần mình, sắc mặt vô cùng âm u, trong mắt đằng đằng sát khí.

“Cẩn thận!”  
Càng đến gần Diệp Hoàng, Kiều Đông Cường càng cẩn thận hơn, nhắc nhở đám người phía sau.

Cả đám cao thủ nhanh chóng tản ra, bao vây Diệp Hoàng đang ngồi trên ghế rồng, chỉ cần chủ của ba gia tộc ra lệnh, họ sẽ tấn công Diệp Hoàng ngay.

Đám quyền quý của Hoàng tộc họ Diệp đều có vẻ sợ hãi.

“Tôi đến rồi, ông tránh ra được chưa?”  
Kiều Đông Cường cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Hoàng.

“Nếu ông thích vị trí này đến thế thì tự cướp đi!”  
Diệp Hoàng nói với vẻ dí dỏm: “Chỉ cần ông cướp được, vị trí này sẽ thuộc về ông!”  
Sắc mặt Kiều Đông Cường hơi khó coi, lão ta dám dẫn người tới gần vì nghĩ phe mình đông hơn, Diệp Hoàng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng bây giờ xem ra không phải thế, dáng vẻ bình tĩnh của Diệp Hoàng khiến lão ta hơi e ngại.

Dù sao Diệp Hoàng cũng là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh, còn lão ta chỉ là Thần Cảnh đỉnh phong, cho dù bên họ đông hơn, nếu Diệp Hoàng muốn giết lão ta, kể cả lão ta không chết thì cũng sẽ bị thương nặng.

Bàng Văn Hổ và Phó Lợi Quần cũng đang nhòm ngó chức chủ Hoàng tộc đấy!  
“Hai vị, cùng ra tay được không?”  
Kiều Đông Cường bỗng nói với hai chủ gia tộc còn lại.

Bàng Văn Hổ và Phó Lợi Quần liếc nhau rồi gật đầu: “Được!”  
“Ra tay đi!”  
Kiều Đông Cường ra lệnh rồi xông về phía Diệp Hoàng trước.

Gần như cùng lúc đó, Bàng Văn Hổ và Phó Lợi Quần cũng tấn công Diệp Hoàng bằng chiêu mạnh nhất của mình.


Ba cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cùng dốc hết sức lực, cho dù Diệp Hoàng là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh thì cũng rất khó đón đỡ.

“Rầm!”  
“Rầm!”  
“Rầm!”  
Ba đòn tấn công gần như trúng người Diệp Hoàng cùng lúc.

Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người đều sững sờ.

Bởi vì họ tận mắt thấy, sau khi chịu đòn tấn công mạnh nhất từ ba cao thủ Thần Cảnh, Diệp Hoàng còn không buồn nhúc nhích, thậm chí nở nụ cười trêu ngươi.

“Sao… sao có thể chứ?”  
Kiều Đông Cường trợn tròn mắt, nói với vẻ không dám tin.

Chỉ mình lão ta biết mình đã dùng bao nhiêu sức trong đòn vừa rồi, đó là chiêu mạnh nhất của lão ta đấy.

Ngay cả cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh cũng chưa chắc đã dám đỡ đòn này.

Nhưng sao Diệp Hoàng vẫn thờ ơ đến thế? Như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Bàng Văn Hổ và Phó Lợi Quần cũng hết sức kinh ngạc, cảm thấy như vừa đánh vào bông.

“Các người thực sự nghĩ tôi chỉ có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh à?”  
Diệp
.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.