Chương trước
Chương sau





Vô Danh rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức vừa ra đòn đã giết chết cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh trong chớp mắt.

Dương Thanh nhìn bóng người đang che trước mặt mình, trong lòng hơi kinh ngạc, rốt cuộc cảnh giới võ thuật của sư phụ mạnh tới cỡ nào chứ?   
Ngay cả Long Phúc - cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh cũng dè chừng Vô Danh, rõ ràng cảnh giới võ thuật của ông cụ ít nhất là Siêu Phàm Lục Cảnh.

Đây cũng chỉ là suy đoán của Dương Thanh, bởi vì bây giờ cảnh giới võ thuật của anh quá thấp, chỉ vừa bước vào Siêu Phàm Nhất Cảnh mà thôi.

"Rốt cuộc ông là ai?"  
Lúc này sắc mặt của cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh Hoài Thành kia cực kỳ nghiêm nghị.

Đương nhiên ông ta có thể cảm nhận được khí tức võ thuật mà Vô Danh bộc phát vừa rồi vượt xa Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

Vô Danh có thể giết chết cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh trong chốc lát, có lẽ cũng có thể giết chết cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh trong vài giây.

Vô Danh lạnh lùng nhìn tên cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh kia: "Đến từ đâu, cút về chỗ đó!"  
Vô Danh vừa nói xong, cơ thể của cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh kia run lên bần bật, khóe miệng chảy máu trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người.

Trong mắt ông ta không có gì ngoài sự khiếp sợ đến tột độ.

Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ, ngay cả Dương Thanh cũng trợn mắt khó tin.

Vô Danh không hề ra tay, chỉ một câu nói lại có thể khiến một cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh bị nội thương.


Đây là thực lực khủng bố cỡ nào chứ?   
"Chúng tôi là người của phủ thành chủ Hoài Thành.

Dương Thanh đã giết rể của phủ chúng tôi, ông bao che cho Dương Thanh như vậy, thậm chí còn giết luôn cao thủ của Hoài Thành, ông làm như vậy hình như quá xem thường Hoài Thành rồi?"  
Cao thủ Hoài Thành cắn răng nói, ý đồ muốn dùng thân phận của mình để đe dọa Vô Danh.

"Cút!"  
Vô Danh quát lần nữa.

Một chữ “cút” vừa hét ra cơ thể của cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh như bị trúng một đòn nặng nề lùi thẳng về sau bảy tám bước.

"Cút về nói cho thành chủ của các người biết, cứ nói tôi là Vô Danh!"  
Vô Danh lạnh giọng nói.

Nghe được Vô Danh nói tên mình ra, con ngươi của cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh kia co rút lại, phảng phất như thấy được một nhân vật đáng sợ cỡ nào.

"Tôi sẽ có sao nói vậy với thành chủ!"  
Đối phương nói xong liền dẫn theo hai đồng bọn một người chết, một người bị thương rời đi.

"Con đúng là không an phận, đi tới đâu là kết thù tới đó".

Vô Danh nhìn Dương Thanh cười chế nhạo nói.

Dương Thanh cười khan: "Chẳng lẽ sư phụ không biết con là một người vô cùng an phận sao?"  
"Ta cũng phải đi rồi!"  
Nụ cười trên mặt Vô Danh  biến mất, lão ta nhìn Dương Thanh thật sâu: "Sau khi thành chủ Hoài Thành biết con là đệ tử của ta tạm thời sẽ không dám manh động, nhưng cũng không thể bảo đảm Hoài Thành có đối phó con bằng những cách khác hay không".

"Bây giờ con còn quá yếu, mau nghĩ mọi cách để tăng thực lực đi, ít nhất là phải tăng lên Siêu Phàm Ngũ Cảnh trước, bằng không con cũng khó bảo vệ được mạng sống của mình".

Không phải Vô Danh đe dọa, bởi vì chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà trước tiên là Long Phúc - cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, tiếp theo là Black Doctor sau đó lại tới cao thủ của phủ thành chủ Hoài Thành.

Bất kể là cao thủ bên nào cũng đều có thể dễ dàng giết chết Dương Thanh.

Cũng đến hôm nay Dương Thanh mới nhận ra bây giờ anh đang ở trong tình cảnh nguy hiểm cỡ nào.

"Sư phụ, người cứ yên tâm, con sẽ cố gắng khiến bản thân mạnh hơn nữa!"  
Vẻ mặt Dương Thanh kiên định nói.

"Đi đây!"  
Vô Danh gật đầu, xoay người rời đi.


Vừa mới thấy lão bước chân ra, chớp mắt đã ở xa hơn trăm mét, chớp mắt thêm lần nữa Vô Danh đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Đến đây chuyến hành trình đến Hoàng thành Long xem như kết thúc.

Nhưng trải nghiệm của chuyến đi này khiến Dương Thanh càng nhận ra anh thật nhỏ bé.

"Cậu Thanh!"  
Lúc này Long Tấn bước tới, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Cậu Thanh, Hoàng tộc họ Long sẽ mãi ghi nhớ ân tình ngày hôm nay, nếu ngày nào đó cậu Thanh cần dùng đến thế lực của Hoàng tộc họ Long xin cứ lên tiếng".

Đương nhiên Dương Thanh biết, ân tình mà Long Tấn nói là đang ám chỉ điều gì.

Dương Thanh vốn muốn tiêu diệt Hoàng tộc họ Long nhưng hết thảy mọi việc xảy ra sau đó đã khiến anh thay đổi ý định, không tiêu diệt Hoàng tộc họ Long.

Có điều cũng may, tình trạng hiện nay của Hoàng tộc họ Long khiến anh cực kỳ hài lòng.

Kẻ đầu sỏ Long Hoàng đã bị Long Phúc tự tay giết chết, Long Thiên Vũ cũng được Long Phúc dẫn đi chiến vực, sau khi Long Tấn trở thành Long Hoàng, cũng sẽ không dám đối nghịch với Dương Thanh.

Trong bốn Hoàng tộc lớn, giữa Dương Thanh và Hoàng tộc họ Thượng Quan vốn cũng chẳng có xung đột gì.

Hoàng tộc họ Đoàn cũng đã biết thực lực mạnh mẽ của Dương Thanh, sẽ không ra tay với Dương Thanh nữa.

Bây giờ, Hoàng tộc họ Long cũng bị Long Tấn khống chế, đương nhiên cũng sẽ không nhắm vào Dương Thanh rồi.

Cứ như vậy trong bốn Hoàng tộc lớn chỉ còn lại Hoàng tộc họ Diệp vẫn chưa có giải thích.

Dương Thanh hỏi Long Tấn: "Ông có biết tình hình của Hoàng tộc họ Diệp không?"  
Nghe được lời Dương Thanh hỏi, Long Tấn khẽ thay đổi sắc mặt, vội nói: "Cậu Thanh, mời đi theo tôi!"  
Chẳng mấy chốc hai người đã đi tới chỗ ở riêng của Long Tấn, ngoài hai người ra không còn bất kỳ ai nữa.


Lúc này Long Tấn mới nghiêm giọng nói: "Cậu Thanh, cậu muốn đi đến Hoàng tộc họ Diệp sao?"  
Dương Thanh cũng không giấu diếm, gật đầu nói: "Sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua món nợ mà Hoàng tộc họ Diệp đã sai sáu cao thủ Thần Cảnh đến giết tôi chứ?"  
Long Tấn vội nói: "Cậu Thanh, không giấu gì cậu, Hoàng tộc họ Diệp cũng giống Hoàng tộc họ Long, sau lưng bọn họ cũng có cường giả Siêu Phàm Cảnh, không chỉ có Hoàng tộc họ Diệp hay Hoàng tộc họ Long mà bên trong Hoàng tộc họ Đoàn, Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng có cao thủ Siêu Phàm Cảnh".

"Những cao thủ kia thoạt nhìn có vẻ như đã cắt đứt quan hệ với gia tộc, nhưng một khi Hoàng tộc gặp tai ương ngập đầu, bọn họ đều sẽ trở về".

"Liên quan đến Hoàng tộc họ Diệp, tôi còn nghe được một lời đồn nói rằng Hoàng Chủ đời trước của Hoàng tộc họ Diệp bây giờ đang ẩn cư ở Hoàng thành Diệp, nghe đồn hơn năm mươi năm trước lão ta đã bước vào Siêu Phàm Cảnh".

"Từ sau khi lão ta bước vào Siêu Phàm Cảnh liền lánh đời tu hành, bây giờ đã qua năm mươi năm, rốt cuộc không ai biết lúc này lão ta đã mạnh đến mức nào rồi".

"Nếu cậu đi tới Hoàng thành Diệp, sợ là sẽ bị Hoàng Chủ đời trước của Hoàng tộc họ Diệp phát hiện ra ngay lập tức".

Nghe xong lời của Long Tấn, Dương Thanh chau mày.

Suýt chút nữa anh đã chết ở Hoàng tộc họ Long, bây giờ ngay cả Hoàng tộc họ Diệp, cũng che giấu sâu như vậy sao?   
Năm mươi năm trước, Hoàng Chủ đời trước của Hoàng tộc họ Diệp đã là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, vậy bây giờ lão ta mạnh đến cỡ nào?   
"Ông chắc chứ?", Dương Thanh không cam lòng hỏi.

Long Tấn gật đầu: "Tuy đều là nghe đồn, nhưng những chuyện này không phải tự dưng mà có, Hoàng Chủ đời trước của Hoàng tộc họ Diệp năm mươi năm trước đúng là đứa con cưng của trời".

Dương
.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.