Cùng lúc đó, trong biệt thự của Lục Tinh Tuyết, Dương Thanh đang đứng bên cửa sổ trong phòng, ngẩn người nhìn ra ngoài.
Mấy ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều điều, cũng có hiểu biết nhất định về thực lực của bản thân.
Hiện giờ, gia tộc có thực lực mạnh nhất Ninh Châu là nhà họ Lý và nhà họ Trương, người mạnh nhất trong hai gia tộc đó có thực lực ở tầm Vương Cảnh hậu kỳ.
Tuy nhiên, loại cấp bậc này mà muốn giết Dương Thanh thì chỉ có nước bị giết ngược lại mà thôi.
Nói cách khác, thực lực của anh tối thiểu là ở Vương Cảnh đỉnh phong, thậm chí Thần Cảnh cũng có khả năng.
Theo như Dương Thanh được biết, tính trên toàn bộ Chiêu Châu thì những ai có thể bước vào Thần Cảnh đều chỉ có thể là cao thủ của các gia tộc và thế lực đứng đầu.
Anh còn biết được rằng, gần như không có người nào còn trẻ mà đã có thực lực Thần Cảnh như mình.
"Rốt cuộc mình là ai?"
Dương Thanh lẩm bẩm.
Nhìn cây tùng ngoài cửa sổ, trên đó có hai con sóc nhỏ đang vui vẻ chơi đùa với nhau, chẳng mấy chốc đã chạy mất bóng.
Thời tiết hôm nay khá xấu, bầu trời giăng đầy mây đen, có vẻ sắp có mưa to.
"Anh ơi!"
Giọng của Lục Tinh Tuyết bất chợt vang lên ở cửa phòng.
Sau khi được cho phép, cô ta nhẹ nhàng mở cửa đi vào.
Trên tay còn cầm một tách trà nóng, đưa cho Dương Thanh.
"Cảm ơn!"
Dương Thanh nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/2758504/chuong-1267.html