Chương trước
Chương sau



Lúc này Đoàn Vô Viêm rất muốn giết Đoàn Vô Nhai.

      Ông ta nhỏ hơn Đoàn Vô Nhai hai tuổi đã đột phá Thần Cảnh hậu kỳ, khó khăn lắm mới đoạt lại danh hiệu thiên tài võ thuật số một của của Hoàng tộc họ Đoàn.

      Nào ngờ sáng nay ông ta vừa mới bước vào Thần Cảnh, chưa đến giữa trưa Đoàn Vô Nhai đã đột phá Thần Cảnh đỉnh phong.

      Ông ta không thể chấp nhận sự thật này.

      Đoàn Vô Nhai bắt buộc phải chết!  
      La Tu không hề ra tay, chỉ nghiêm mặt nhìn Đoàn Vô Nhai, thầm cân nhắc có nên giết ông ta hay không.

      Dù Đoàn Vô Nhai đã đột phá Thần Cảnh đỉnh phong, lão ta cũng không sợ.

      Lão ta đã ở Thần Cảnh đỉnh phong rất nhiều năm, một cao thủ vừa mới bước vào Thần Cảnh đỉnh phong thì đã sao?  
      Nhưng muốn giết Đoàn Vô Nhai e là rất khó.

      Đoàn Vô Nhai ngạo nghễ đứng đó, toàn thân toát lên khí tức Thần Cảnh đỉnh phong, ánh mắt nhìn La Tu tràn đầy ý chí chiến đấu.

      Chỉ là hai mắt ông ta đỏ ngầu, dường như không thể chịu được nguồn năng lượng của Thần Cảnh đỉnh phong.

      “Không đúng!”  
      La Tu đột nhiên lên tiếng: “Không phải cậu ta đột phá Thần Cảnh đỉnh phong, mà là dùng bí pháp tăng sức chiến đấu lên Thần Cảnh đỉnh phong!”  
      “Cậu ta không chống đỡ được lâu đâu.

Đến khi cậu ta không chịu nổi nữa, tác dụng phụ của bí pháp cưỡng ép tăng thực lực rất mạnh, có lẽ nền tảng võ thuật cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng”.

      Nghe vậy, Đoàn Vô Viêm kinh hãi hỏi: “Thật sao?”  
      La Tu gật đầu.

      “Ha ha ha ha…”  
      Đoàn Vô Viêm lập tức cười phá lên: “Thì ra anh dùng bí pháp cưỡng ép tăng thực lực”.

      “Ngu xuẩn! Anh đúng là đồ ngu xuẩn!”  
      “Tôi đang sợ anh thật sự đột phá Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng xem ra hiện giờ không cần lo lắng gì nữa”.


      “Bất kỳ bí pháp cưỡng ép tăng thực lực nào cũng tổn hại nghiêm trọng đến nền tảng võ thuật.

Để bảo vệ một kẻ sắp chết, anh không tiếc tổn hại nền tảng võ thuật của mình, đúng là ngu ngốc!”  
      Đoàn Vô Nhai không thèm đáp lại Đoàn Vô Viêm đang phát điên, chỉ nhìn chằm chằm La Tu, cắn răng nói: “Có tôi ở đây, ai cũng đừng lòng động đến một sợi tóc của cậu Thanh!”  
      Dứt lời, ông ta lại hỏi Độc Du: “Ông có chống đỡ nổi không?”  
      Sắc mặt Độc Du trắng bệch, gật đầu nhìn các cao thủ Thần Cảnh khác, lạnh giọng đáp: “Giết một hai cao thủ Thần Cảnh không thành vấn đề”.

      Giọng điệu vô cùng tự tin.

      Dù đang bị thương nặng, ông ấy cũng là cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ sắp đột phá Thần Cảnh đỉnh phong.

Có thể không giết nổi cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ nhưng Thần Cảnh trung kỳ thì vẫn có thể giết được.

      “Được, đưa cậu Thanh và Ngữ Yên rời khỏi đây đi!”  
      Đoàn Vô Nhai ra lệnh.

      “Bố!”  
      Đoàn Ngữ Yên lo lắng hét lên.

      “Đi!”  
      Đoàn Vô Nhai giận dữ quát.

      Đoàn Ngữ Yên đỏ bừng mắt nhìn ông ta rồi quay lưng rời đi với Độc Du.

      Độc Du cõng Dương Thanh đang hôn mê trên lưng, cất bước đi ra ngoài.

      Mấy cao thủ Thần Cảnh xông lên chặn đường.

      “Cút!”  
      Độc Du nổi giận thét lên, sức mạnh võ thuật khủng bố trên người ông ấy càn quét ra ngoài.

      “Để Dương Thanh lại, chúng tôi sẽ thả ông đi!”  
      Một cao thủ Thần Cảnh lạnh lùng nói.


      “Giết!”  
      Độc Du xông thẳng về phía trước.

      Mấy cao thủ Thần Cảnh đồng loạt tao tới.

      Cùng lúc đó, Đoàn Vô Nhai cũng vọt tới chỗ La Tu.

Đúng là ông ta đã dùng bí pháp cưỡng ép tăng thực lực, cũng không kiên trì được bao lâu.

      Ông ta nhất định phải đánh bại La Tu trước khi bí pháp hết tác dụng, nếu không hôm nay Dương Thanh sẽ phải chết.

      Lúc này, ý chí chiến đấu trên người ông ta phun trào, mỗi lần ra tay đều khiến đất trời rung chuyển, dù là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong như La Tu cũng cảm thấy áp lực cực lớn.

      “Bịch bịch bịch!”  
      Đoàn Vô Nhai điên cuồng ra đòn, La Tu cũng dùng hết sức đối phó, cảm thấy tay chân luống cuống.

      Đoàn Vô Viêm nhìn không chớp mắt, muốn trông thấy Đoàn Vô Nhai bị La Tu đánh giết.

      Hoàng tộc họ Đoàn chỉ có một người thừa kế là ông ta.

      Ai cũng không có tư cách tranh với ông ta!  
      Cuộc chiến giữa các cao thủ Thần Cảnh khiến khu nhà nhỏ bị san bằng.

      Trong mắt Đoàn Vô Nhai lóe lên sát khí, mặt mũi vặn vẹo: “Tại sao? Tại sao các người lại đối xử tới tôi như vậy?”  
      “Tôi chỉ muốn bảo vệ một căn nhà nhỏ thôi mà, sao lại làm vậy với tôi?”  
      Trên mặt ông ta hiện lên vẻ đau khổ, trông thấy ngôi nhà nhỏ bị phá hủy, lòng ông ta như đang rỉ máu.

      Từ khi vợ ông ta qua đời, ngôi nhà nhỏ của hai bọn họ đã trở thành cấm địa của riêng ông ta.

Trừ ông ta và con gái, không ai được phép bước vào.

      Bây giờ ngôi nhà ấy lại bị Đoàn Hoàng ra lệnh phá hủy.


      “Tôi đã không thèm tranh quyền thừa kế, sao các người còn ép tôi?”  
      Đoàn Vô Nhai chợt ngẩng đầu, đôi mắt đỏ như máu.

      “Hoàng tộc họ Đoàn lớn như vậy lại không chứa nổi một ngôi nhà nhỏ này sao?”  
      Toàn thân ông ta đằng đằng sát khí.

      La Tu cũng cảm thấy áp lực đè nặng, đột nhiên lên tiếng: “Vô Viêm mau rời khỏi đây!”  
      “Con muốn tận mắt chứng kiến sư phụ phế bỏ anh ta!”  
      Đoàn Vô Viêm hung ác nói.

      “Ta bảo con đi!”  
      La Tu bỗng gầm lên.

      Lão ta cảm thấy Đoàn Vô Nhai sắp mất khống chế.

      Một khi Đoàn Vô Nhai hoàn toàn bộc phát, sợ là lão ta cũng không thể ngăn cản.

      Đoàn Vô Viêm ở lại đây rất nguy hiểm.

      Nếu Đoàn Vô Nhai muốn giết Đoàn Vô Viêm, có lẽ sẽ giết được.

      Đoàn Vô Viêm nhìn chằm chằm Đoàn Vô Nhai, không cam lòng quay lưng rời đi.

      Nhưng ông ta lại phát hiện Độc Du đang cõng Dương Thanh đấu với mấy cao thủ Thần Cảnh.

      Đoàn Ngữ Yên đứng cạnh sốt ruột quan sát.

      Trong mắt Đoàn Vô Viêm lóe lên tia lạnh lẽo, nhếch miệng nở nụ cười: “Đoàn Vô Nhai, hôm nay anh chết chắc rồi!”  
      Thoắt cái, ông ta đã tới gần Đoàn Ngữ Yên.

      “Bốp!”  
      Đoàn Vô Viêm bóp cổ cô ấy nhấc lên không trung.

      “Đoàn Vô Nhai!”  
      Đoàn Vô Viêm cười lạnh: “Không muốn con gái yêu của anh chết thì tự phế võ công đi!”  
      “Ngữ Yên!”  
      Đoàn Vô Nhai thấy con gái bị Đoàn Vô Viêm bóp cổ nhấc lên lập tức nổi trận lôi đình.

      “Thả con bé ra!”  

      Ánh mắt Đoàn Vô Nhai tràn ngập sát khí điên cuồng.

      Ông ta chợt thấy hối hận vừa nãy không lấy mạng Đoàn Vô Viêm, vậy thì đã không xảy ra chuyện này.

      Độc Tu phát hiện Đoàn Ngữ Yên bị Đoàn Vô Viêm khống chế, không khỏi cảm thấy áy náy.

Ông ấy bị bốn cao thủ Thần Cảnh bao vây, còn cõng Dương Thanh đang hôn mê trên vai, không thể bảo vệ cả Đoàn Ngữ Yên.

      “Bịch bịch bịch!”  
      Độc Du vừa mới phân tâm đã bị bốn cao thủ Thần Cảnh đánh trúng.

      Ông ấy phun ra một ngụm máu, cõng cả Dương Thanh bay ra ngoài, không còn sức chiến đấu.

      Bốn cao thủ Thần Cảnh đồng loạt xông tới khống chế Độc Du.

      Thoáng chốc, Độc Du đã bị thương nặng, hoàn toàn kiệt sức, Đoàn Ngữ Yên bị Đoàn Vô Viêm bóp cổ nhấc lên.

Người duy nhất còn sức chiến đấu là Đoàn Vô Nhai cũng bị La Tu giữ chân.

      “Đoàn Vô Nhai, mau tự phế võ công đi, nếu không tôi sẽ giết con gái anh!”  
      Đoàn Vô Viêm giận dữ rống lên.

      “Được, tôi làm!”  
      Đoàn Vô Nhai nghiến răng nghiến lợi nói.

      Tuy Đoàn Ngữ Yên bị Đoàn Vô Viêm khống chế nhưng ánh mắt cô ấy nhìn Đoàn Vô Nhai tràn đầy đau khổ, khẩn cầu ông ta đừng quan tâm tới mình.

      “Ha ha ha ha…”  
      Đoàn Vô Viêm nghe thấy thế, điên cuồng cười lớn.

      “Phập!”  
      Đúng lúc này, một cánh tay đâm xuyên qua ngực Đoàn Vô Viêm.

      Tiếng cười của Đoàn Vô Viêm lập tức im bặt.

      “Tôi nhịn ông lâu lắm rồi đấy!”  
      Giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên sau lưng ông ta.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.