Chương trước
Chương sau





“Các người quyết định muốn liên thủ với thế lực nước ngoài đấu với chúng tôi sao?”
Đoàn Vô Nhai híp mắt hỏi.

Tính ra, bốn Hoàng tộc của Chiêu Châu mới là một phe, lẽ ra phải liên thủ cùng trấn áp Hiệp hội Võ thuật mới đúng.

Vậy mà hiện giờ Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp lại lựa chọn về phe của Hiệp hội Võ thuật.

“Đoàn Vô Nhai, đừng có nói nhảm.

Sao lại nói là liên thủ với thế lực nước ngoài?”
Long Khoa cười lạnh nói: “Hiệp hội Võ thuật vốn là thế lực của Chiêu Châu, Hội trưởng Hoa cũng là người Chiêu Châu trở về tổ quốc, sao lại là thế lực nước ngoài?”
Tuy Diệp Xung không lên tiếng nhưng vẻ mặt tươi cười giả dối kia cũng tỏ thái độ đồng tình với Long Khoa.

Trong mắt Hoa Anh Kiệt lóe lên tia khinh thường, lạnh giọng nói: “Hôm nay các thế lực tập hợp là để thi đấu giành ngôi Vương của Yến Đô.

Chuyện đến nước này, tốt nhất các thế lực cùng phái người ra đấu, người chiến thắng cuối cùng chính là Vương của Yến Đô, thế nào?”
Lão ta không chờ nổi nữa, chỉ muốn mau chóng kế thừa Đế Thôn.

Cao thủ của Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp đều bực bội.

Bọn họ đã tỏ ý muốn liên thủ với Hoa Anh Kiệt, chỉ cần thành công liên thủ, Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan sẽ tổn thất nặng nề, còn bị loại bỏ hoàn toàn.

Thế nhưng bây giờ, Hoa Anh Kiệt lại đề nghị năm thế lực lớn nhất đồng thời giao chiến phân thắng bại.

Chẳng phải nghĩa là bọn họ cũng phải đối phó lẫn nhau sao?
“Hội trưởng Hoa, tôi đề nghị vẫn nên giải quyết Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan trước.


Sau đó chúng ta lại thương lượng tổ chức cuộc đấu giành ngôi Vương sau”.

Long Khoa lên tiếng.

Diệp Xung cũng nói: “Tôi cũng thấy nên giải quyết Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan trước”.

“Câm miệng!”
Hoa Anh Kiệt quát lớn, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám cao thủ Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp: “Các người tưởng tôi không biết các người đang có ý đồ gì sao?”
“Các người dám tính toán sau lưng tôi, muốn chết hả?”
Dứt lời, toàn thân lão ta toát ra khí tức Thần Cảnh đỉnh phong.

Sắc mặt đám cao thủ của Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp đều trở nên trắng bệch.

Long Khoa và Diệp Xung lại càng giận méo mặt.

Bọn họ chủ động lấy lòng Hiệp hội Võ thuật, kết quả lại bị người ta ghẻ lạnh.

“Hội trưởng Hoa, ông hiểu lầm rồi.

Chúng tôi không hề có ý định lợi dụng ông, mà là…”
Long Khoa vội vàng giải thích nhưng lại bị Hoa Anh Kiệt chen ngang: “Tôi có nói các người muốn lợi dụng tôi đâu?”
“Hay là các người vốn muốn lợi dụng Hiệp hội Võ thuật đối phó Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan cho các người?”
Hoa Anh Kiệt lạnh giọng chất vấn.

“Tôi… tôi…”
Long Khoa hốt hoảng, lắp bắp nói không nên lời.

Diệp Xung thầm mắng đồng đội heo, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười nói: “Nếu Hội trưởng Hoa đã muốn các thế lực đồng thời giao đấu, Hoàng tộc họ Diệp đồng ý!”
Diệp Xung không dám không đồng ý, sợ bị Hoa Anh Kiệt nhằm vào.

Hơn nữa, dù các thế lực cùng giao đấu như Hoa Anh Kiệt nói cũng chẳng khác gì bọn họ liên thủ đối phó Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan trước.

Chỉ là, họ vốn chỉ muốn Hiệp hội Võ thuật ra tay đàn áp Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan, đồng thời cũng có thể mượn tay cao thủ của hai Hoàng tộc này đối phó Hoa Anh Kiệt.

Nếu ý đồ này đã bị Hoa Anh Kiệt nhìn ra được, vậy thì có gì khác biệt với đề nghị của lão ta, nói không chừng vẫn còn hi vọng.

Hoa Anh Kiệt không thèm nhìn Diệp Xung, quay sang hỏi Đoàn Vô Nhai: “Dám không?”
Đoàn Vô Nhai và Thượng Quan Nhu đều đang rất do dự.

Bọn họ tự biết dù cao thủ đứng đầu hai nhà bọn họ liên thủ cũng không đánh lại Hoa Anh Kiệt.

Nếu bọn họ đồng ý, chắc chắn ba thế lực lớn kia sẽ liên thủ đối phó bọn họ trước.

Nhưng nếu từ chối, đối phương vẫn sẽ ra tay với họ.


Dường như đồng ý hay không đã không còn quan trọng nữa.

“Vậy thì chiến đi!”
Đoàn Vô Nhai liếc nhìn Thượng Quan Nhu rồi đáp.

“Tốt!”
Hoa Anh Kiệt bỗng đạp mạnh xuống đất, vô số đá vụn bay lên.

“Phập phập phập…”
Những viên đá vụn kia cứ như đạn bắn ra mặt đất xung quanh.

Sau đó, mặt đất xuất hiện một hình tròn đường kính khoảng hai mươi mét.

“Dùng đường tròn này làm ranh giới sàn đấu.

Người nào bước ra đều bị loại, mọi người có ý kiến gì không?”
Hoa Anh Kiệt lạnh giọng hỏi.

Đám người đồng loạt lắc đầu.

Đến giờ phút này, bọn họ làm gì có cửa nêu ý kiến?
Hiệp hội Võ thuật có bốn cao thủ Thần Cảnh.

Hoàng tộc họ Diệp có hai cao thủ Thần Cảnh.

Ba Hoàng tộc còn lại, mỗi nhà có ba cao thủ Thần Cảnh.

Nhưng tất cả đều biết rõ, tạm thời Hiệp hội Võ thuật sẽ liên thủ với Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp.

Bởi vậy, phe của Hoa Anh Kiệt sẽ có chín cao thủ Thần Cảnh.

Còn Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan chỉ có sáu cao thủ Thần Cảnh.


Ngoài ra chỉ còn lại Dương Thanh và Mã Siêu.

Mã Siêu bị thương nặng, không còn sức đấu tiếp, chỉ còn Dương Thanh vẫn có thể đấu.

“Nếu mọi người đều không có ý kiến, cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô sẽ tiếp tục!”
Dứt lời, Hoa Anh Kiệt lao thẳng tới chỗ Dương Thanh.

Gần như cùng lúc, cao thủ Thần Cảnh của các thế lực đều ra tay.

Quả nhiên vừa bắt đầu, cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp, Hoàng tộc họ Long và Hiệp hội Võ thuật đều nhằm vào người của Hoàng tộc họ Đoàn và Hoàng tộc Thượng Quan.

Ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lẽo.

Tuy anh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nhưng cũng đã có chút sức lực, Hoa Anh Kiệt khó có thể đánh bại anh.

“Đến đúng lúc lắm!”
Dương Thanh lạnh giọng nói, giơ tay ra đòn, vọt lên nghênh chiến.

“Bịch bịch bịch!”
Dương Thanh và Hoa Anh Kiệt va chạm, năng lượng khủng bố như xé rách cả bầu trời.

Các cao thủ khác cũng lao vào chiến đấu.

Đoàn Vô
.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.