Chương trước
Chương sau





Cứ tưởng Phùng Tiểu Uyển đã giải quyết được vấn đề của liều thuốc hoàn mỹ, nào ngờ chỉ là tạm thời phong ấn.

      “Tiểu Uyển vất vả rồi!”  
      Dương Thanh áy náy nói.

      Lúc trước thần y Phùng dùng mọi thủ đoạn khiến anh chịu ơn của lão ta và cháu gái, để anh bảo vệ Phùng Tiểu Uyển.

      Không ngờ từ ngày Phùng Tiểu Uyển theo anh tới Yến Đô, cô ta vẫn luôn giúp đỡ anh, còn anh lại không giúp được gì.

      Hiện giờ, Phùng Tiểu Uyển còn tốn bao công sức khống chế liều thuốc hoàn mỹ trong người anh.

      Phùng Tiểu Uyển khẽ lắc đầu: “Anh Thanh yên tâm, em không sao”.

      “Nhưng trong cuộc chiến tranh ngôi Vương của Yến Đô hôm nay, nếu không vì bất đắc dĩ anh đừng ra tay, dù có ra tay cũng đừng tức giận”.

      Phùng Tiểu Uyển trầm giọng nhắc nhở: “Mặc dù em đã phong ấn liều thuốc hoàn mỹ trong người anh nhưng cũng chỉ là tạm thời.

Nếu không vì sợ hôm nay anh sẽ cuồng bạo lúc ra tay, em sẽ không bao giờ dùng đến cách này”.

      “Bởi vì một khi phong ấn huyệt vị, ít nhất sẽ phải phong ấn trong ba ngày liên tiếp, phong ấn mới dần hình thành”.

      “Nhưng trong ba ngày này, nếu phong ấn bị yếu tố bên ngoài ảnh hưởng phá hủy sẽ không chỉ không khống chế được trạng thái cuồng bạo của anh, mà còn khiến nó trở nên nghiêm trọng gấp bội”.

      “Bây giờ trừ phi anh có thể dựa vào ý chí của chính mình khống chế trạng thái cuồng bạo, nếu không sẽ hoàn toàn biến thành quái vật mất kiểm soát”.


      Phùng Tiểu Uyển nói vẻ khẩn cầu, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

      Sắc mặt Dương Thanh cũng trầm trọng hơn nhiều, gật đầu nghiêm túc nói: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ cố gắng không tức giận”.

      “Được!”  
      Phùng Tiểu Uyển gật đầu, lại chờ mong nhìn về phòng bệnh trong cùng.

      “Đã bốn mươi tám tiếng rồi, vẫn còn một tiếng nữa.

Chỉ cần anh Siêu có thể đột phá, có lẽ anh sẽ không phải ra tay”.

      Phùng Tiểu Uyển nói.

      Cùng lúc đó, trong phòng bệnh cá nhân sâu nhất của phòng khám Ái Dân, Mã Siêu đang ngâm trong một thùng tắm bằng gỗ cỡ lớn.

      Nước thuốc đục ngầu trong thùng tắm đã trong hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn một phần nước thuốc chưa được Mã Siêu hấp thụ.

      Đây chính là thuốc Cố Cơ Phùng Tiểu Uyển điều chế.

Người dùng sẽ rất đau đớn, nhưng nếu có thể kiên trì trong vòng bốn mươi chín tiếng sẽ có thể khôi phục vết thương, đồng thời còn gia tăng cảnh giới võ thuật.

      Trước kia Vương Chiến cũng dùng cách này mới đột phá từ Thần Cảnh sơ kỳ lên Thần Cảnh trung kỳ.

      Lúc này, cả người Mã Siêu đều ngâm trong nước thuốc, chỉ lộ ra cái đầu, vẻ mặt đau đớn nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.

      Mặc dù nước thuốc chẳng còn bao nhiêu nhưng nỗi đau vẫn không hề giảm bớt, ngược lại còn ngày càng đau nhức hơn.

      Hiện giờ Mã Siêu đang ở Vương Cảnh hậu kỳ, nhưng sau khi phá giải phong ấn vẫn có thể đấu với cao thủ Thần Cảnh trung kỳ.

      Một khi anh ta có thể đột phá Vương Cảnh đỉnh phong, có lẽ cũng có thể đánh ngang sức với cả Thần Cảnh hậu kỳ.

      “Cậu Thanh, sắp đến giờ rồi.

Chúng ta phải tới võ quán Yến Đô rồi!”  
      Đúng lúc này, Vương Chiến đi tới cung kính nói.

      Cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô tổ chức tại võ quán Yến Đô.

      Một tiếng nữa Mã Siêu mới có thể kết thúc tắm thuốc, nhưng cuộc đấu võ đã sắp bắt đầu.

      “Được, bọn anh qua đó trước đợi Mã Siêu.


Em bảo cậu ấy tới thẳng võ quán Yến Đô”.

      Dương Thanh nhìn sang Phùng Tiểu Uyển.

      Cô ta gật đầu, nghiêm túc nói: “Anh Thanh, ông Chiến, hai người nhất định phải cẩn thận!”  
      “Yên tâm, bọn anh sẽ tự bảo vệ mình”.

      Dứt lời, Dương Thanh dẫn Vương Chiến rời đi.

      Lúc này, võ quán Yến Đô đã đông nghịt người.

Khán đài bốn góc rộng lớn chật như nêm.

      Cả võ quán đều chìm trong đủ loại khí tức võ thuật khủng bố.

Người vào được đây không giàu có cũng quyền quý, cao thủ đều có cảnh giới từ Vương Cảnh trở lên.

      “Cậu Thanh, tôi cảm nhận được mấy cao thủ Thần Cảnh”.

      Vừa bước vào khán đài, Vương Chiến trầm giọng nói.

      Dương Thanh gật đầu.

Vương Chiến có thể cảm nhận được sự tồn tại của cao thủ Thần Cảnh, đương nhiên anh cũng có thể.

      Không ngờ ngoại trừ anh và Vương Chiến, trong đây ít nhất cũng phải có mười lăm cao thủ Thần Cảnh.

      Trong số họ có tận bốn cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.


      “Chiêu Châu đúng là ngọa hổ tàng long!”  
      Ánh mắt Dương Thanh lóe lên, híp mắt nói: “Nếu những cao thủ Thần Cảnh này làm việc cho chiến vực, có lẽ thực lực của Chiêu Châu sẽ vô cùng lớn mạnh.

      Có thể nói, số lượng cao thủ Thần Cảnh có mặt trong võ quán Yến Đô hôm nay nhiều hơn cả chiến vực.

      Quan trọng là, bọn họ chưa phải tất cả cao thủ Thần Cảnh của Chiêu Châu.

      Vương Chiến không khỏi đỏ mặt nói: “Sau này nếu Chiêu Châu cần tới, tôi nhất định sẽ xông pha chiến trường!”  
      Lão ta từng là cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long, cả đời làm việc vì Hoàng tộc họ Long, cũng chưa từng đi tới chiến trường, càng đừng nói tới chiến đấu vì Chiêu Châu.

      Từ lúc Dương Thanh và Vương Chiến bước vào võ quán Yến Đô đã bị đám cao thủ hàng đầu để mắt tới.

      Nếu Hoàng tộc và Vương tộc không nhúng tay, Dương Thanh mới là người có khả năng trở thành Vương của Yến Đô nhất.

Chính vì có người loan tin Dương Thanh muốn xưng Vương ở Yến Đô nên người của Vương tộc mới nhao nhao kéo tới.

      Sau đó, cao thủ hàng đầu của Hoàng tộc và Hiệp hội Võ thuật cũng chạy tới Yến Đô.

      Dương Thanh không thèm nhìn bọn họ, đi một mạch tới ghế khách quý.

      “Người trẻ tuổi kia là ai? Sao lại có tư cách ngồi ghế khách quý?”  
   




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.