Chương trước
Chương sau





Hiệu suất làm việc của Hoàng tộc họ Long rất cao, chẳng mất bao lâu đã tra được Phùng Tiểu Uyển đang ở nơi nào.

      "Điện hạ, Phùng Tiểu Uyển đang ở ngay Yến Đô, trong phòng khám Ái Dân ở Thành Cửu Châu!"  
      Cao thủ của Hoàng tộc họ Long tới báo cáo.

      "Thành Cửu Châu?"  
      Long Thiên Vũ cau mày, đương nhiên hắn ta biết, thành Cửu Châu là địa bàn của Dương Thanh.

      "Vậy còn chờ gì nữa? Mau sai người đưa cô Phùng Tiểu Uyển này tới, chữa thương cho điện hạ đi!"  
      Long Càn thúc giục.

      Lúc này, Long Khôn lại lộ vẻ nghiêm nghị, nói: "Thành Cửu Châu là sản nghiệp của tập đoàn Nhạn Thanh, chủ tịch tập đoàn này chính là Dương Thanh!"  
      Nghe Long Khôn nói thế, Long Càn mới hiểu, lão ta nhìn sang phía Long Thiên Vũ đang căng thẳng, nói: "Điện hạ, chẳng lẽ cậu đang lo âu vì chuyện này?"  
      Những chuyện xảy ra ở nhà họ Long hôm qua đã tạo thành một ám ảnh tâm lí cực lớn cho Long Thiên Vũ, hắn ta rất muốn băm Dương Thanh ra thành vạn mảnh, nhưng bản thân hắn ta cũng biết rõ, thực lực của Dương Thanh sâu không lường được.

      Nay quan hệ giữa Hoàng tộc họ Long và Dương Thanh đã hết sức căng thẳng, nếu lúc này người của Hoàng tộc họ Long đi vào địa bàn của Dương Thanh, ai biết Dương Thanh sẽ làm ra chuyện gì.

      "Tay Dương Thanh này đúng là không đơn giản, nếu người của Hoàng tộc họ Long qua đó thì không được thích hợp lắm".

      Lát sau, Long Thiên Vũ mới lên tiếng.


      "Có gì mà không thích hợp? Chúng ta chỉ qua đó mang cô thần y kia đi thôi, có gây sự gì với cậu ta đâu, cậu ta dám làm gì chúng ta?"  
      Long Càn ngạo nghễ nói: "Nếu đã thế, để tôi đích thân qua đó một chuyến, tôi đang rất mong chờ Dương Thanh chủ động tới gây chuyện đấy, như vậy thì tôi có thể tiện tay xử lí cậu ta luôn".

      Long Khôn bất đắc dĩ lắc đầu: "Long Càn, rốt cuộc ông có hiểu mục đích Long Hoàng phái chúng ta tới Yến Đô lần này là gì không?"  
      "Dương Thanh rất có khả năng là Chiến Thần bảo vệ biên giới phía Bắc, dù điều này không đúng thì chắc chắn cậu ta cũng là một nhân vật trọng yếu đáng gờm của vùng biên giới phía Bắc".

      "Người như thế đâu phải kẻ chúng ta có thể dễ dàng đối phó?"  
      "Mục tiêu chân chính của chúng ta là Đế Thôn!"  
      Trải qua những chuyện ngày hôm trước, Long Thiên Vũ cũng đã tỉnh táo hơn nhiều, hắn ta gật đầu nói: "Ông Khôn nói đúng lắm, Đế Thôn mới là mục tiêu thực sự của chúng ta, tạm thời không nên đối đầu trực tiếp với Dương Thanh".

      "Thế này không được, thế kia cũng không được, vậy các người nói tôi nghe, nên làm gì bây giờ?"  
      "Nền tảng võ thuật của điện hạ đã bị tổn thương nghiêm trọng, nếu không trị liệu kịp thời, sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới thành quả võ thuật sau này của điện hạ".

      Long Càn vô cùng lo lắng, lão ta và Long Khôn đều là những cao thủ ủng hộ Long Thiên Vũ.

      Bố Long Thiên Vũ chính là người thừa kế của Long Hoàng, Long Thiên Vũ còn là lứa con cháu đời thứ ba của gia tộc họ Long có thiên phú mạnh nhất.

      Nếu võ thuật của Long Thiên Vũ trì trệ không tiến được thì sau này còn đi tranh đoạt vị trí người thừa kế đời thứ ba như thế nào đây?  
      "Hay là thế này, để tôi đích thân tới thành Cửu Châu, chỉ cần có thể tránh xung đột với Dương Thanh thì sẽ không có vấn đề gì".

      Long Khôn bỗng nói.

      "Được, vậy làm phiền ông Khôn!"  
      Long Thiên Vũ nói.

      Lúc này, Phùng Tiểu Uyển đang ở phòng khám Ái Dân, trên giường bệnh trong cùng có một ông cụ già nua đang nằm.

      Phùng Tiểu Uyển vừa mới trị liệu cho ông cụ xong, sắc mặt hơi uể oải nhưng vẫn nở nụ cười ngọt ngào, hỏi: "Ông Chiến, ông cảm thấy thế nào ạ?"  
      Sau hai ngày trị liệu, tinh thần và trạng thái của Vương Chiến đã có thay đổi rất lớn, nhưng thương tích quá nặng, nay gắng gượng lắm mới xuống giường đi được vài bước.

      "Có thể một lần nữa đứng lên đã khiến ông vô cùng thỏa mãn rồi, Tiểu Uyển, vô cùng cám ơn cháu!"  
      Vương Chiến cảm kích nói.

      Phùng Tiểu Uyển trị liệu cho lão ta, hiệu quả thế nào lão ta có thể cảm nhận rất rõ, bình thường, với vết thương này, lão ta vốn không thể xuống khỏi giường được trong vòng mười ngày nửa tháng.

      Nhưng sau khi được Phùng Tiểu Uyển trị liệu, lão ta chẳng những xuống giường đi lại được mà cả nền tảng võ thuật cũng được cải thiện ít nhiều, dù không thể khôi phục trạng thái tốt nhất như trước nhưng cũng có thể để lão ta đạt tới cảnh giới bán bộ Thần Cảnh.


      Đối với bất kì cao thủ nào từng bị phế bỏ võ công, đây quả là một chuyện vui cực lớn.

      Lúc này, lão ta thật lòng cảm kích Phùng Tiểu Uyển, thậm chí lão ta đã tính toán sau này khỏi hẳn vẫn sẽ ở lại phòng khám Ái Dân này.

      "Ông Chiến lại khách sáo rồi, đây đều là việc cháu nên làm mà!"  
      Phùng Tiểu Uyển cười nói.

      "Hử?"  
      Đúng lúc này, Vương Chiến bỗng cảm nhận được một hơi thở cực kì mạnh mẽ mà cũng vô cùng quen thuộc, lập tức cau mày lại.

      "Xin hỏi, Phùng Tiểu Uyển có ở đây không?"  
      Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên, Vương Chiến vừa nghe thấy giọng nói này, lập tức phải nín thở, sợ người kia phát hiện ra mình.

      Bởi lão ta biết, người vừa tới chính là một trong năm cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long, Long Khôn.

      "Xin chào, tôi chính là Phùng Tiểu Uyển".

      Phùng Tiểu Uyển ra khỏi phòng bệnh của Vương Chiến, nhìn về phía ông già mặc bộ đồ truyền thống, lòng bất chợt nảy sinh cảnh giác.

      Cung cách ăn mặc này quả thật không tầm thường, hơn nữa, cô ta còn cảm nhận được một hơi thở khiến mình cực kì khó chịu từ trên người lão ta.

      Long Khôn mỉm cười: "Cậu chủ nhà chúng tôi mắc bệnh nặng, muốn mời thần y tới khám thử xem sao, nếu có thể chữa lành cho cậu chủ chúng tôi, thù lao nhất định sẽ làm thần y đây vừa lòng".

      Phùng Tiểu Uyển thoáng do dự, cô ta có thể cảm nhận được, Long Khôn không phải người thường.


      "Xin lỗi, phòng khám này chỉ có mình tôi là bác sĩ, tôi chỉ thăm khám tại đây, không ra ngoài".

      Phùng Tiểu Uyển bỗng nói: "Nếu có thể, ông hãy đưa bệnh nhân tới đây, tôi sẽ khám thử xem sao".

      Phòng khám này tuy mới mở chưa được bao lâu, bệnh nhân cũng không nhiều, nhưng nếu cô ta đã quyết định mở phòng khám này thì không thể để xảy ra tình trạng người bệnh tới mà bác sĩ không có mặt được.

      Hơn nữa, nhìn bộ đồ truyền thống của ông già kia cũng có thể đoán được người này có thân phận không bình thường, đối với người như thế, Phùng Tiểu Uyển vẫn hơi bài xích.

      Long Khôn mỉm cười, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt lên bàn lễ tân: "Trong này có mười triệu, chỉ cần thần y đây tự mình tới khám cho cậu chủ nhà tôi, bất kể có chữa được hay không, mười triệu này đều thuộc về cô".

      Phùng Tiểu Uyển tức thì nhíu chặt mày, cô ta cực kì chán ghét loại người tự cho là có tiền thì có thể chi phối hết thảy mọi việc như thế.

      "Thật đáng tiếc, tôi không thể đi theo ông được!"  
      Phùng Tiểu Uyển vẫn khách sáo từ chối, nhưng sắc mặt đã trầm xuống.

      Cô ta biết mười triệu lớn thế nào, có lẽ đây là số tiền cả đời cô ta cũng không kiếm được, nhưng đối với cô ta, tiền chỉ là vật ngoài thân.

      Ước

 



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.