Lạc Bân quá kích động nên giọng run rẩy.
Phùng Tiểu Uyển nhận được điện thoại cũng khó hiểu, không biết sao mới sáng sớm mà Lạc Bân đã đòi gặp mình?
Nhưng cô ta vẫn nói: “Chú Lạc, cháu sắp đến phòng khám Ái Dân rồi, hay là chú nói cho cháu biết chú đang ở đâu đi, cháu sang đó tìm chú nhé?”
Trời còn sớm, Phùng Tiểu Uyển có thói quen dậy sớm.
Vương Chiến còn đang ở phòng khám nên cô ta định sang đó xem thử.
“Không cần đâu, bây giờ chú sẽ sang tìm cháu ngay”.
Lạc Bân nói xong, Phùng Tiểu Uyển chưa kịp cúp máy thì ông ta đã cúp trước.
Ban nãy vệ sinh cá nhân, ông ta chỉ đánh răng, rửa tay, chưa kịp rửa mặt, mặt đầy dầu, tóc cũng rối bời.
Ông ta vội vã mặc quần áo, không kịp bẻ cổ áo, trông cứ hệt như một kẻ lang thang đầu bù tóc rối chứ đâu phải tổng giám đốc của một doanh nghiệp lớn?
Chặng đường vốn dĩ cần nửa tiếng đồng hồ nay Lạc Bân chỉ chạy mười lăm phút là đến phòng khám.
“Tiểu Uyển! Tiểu Uyển!”
Mới vừa xuống xe, Lạc Bân đã hô to.
“Chú Lạc, cháu ở đây…”
Phùng Tiểu Uyển nghe giọng Lạc Bân, vội chạy ra ngoài phòng khám thì thấy Lạc Bân đầu bù tóc rối nhưng dáng vẻ lại vô cùng kích động, bước vào phòng khám.
“Chú Lạc, chú sao thế?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/2758231/chuong-1145.html