Chương trước
Chương sau



      Nghe Bạch Sát nói, mắt Dương Thanh loé sát khí, nheo mắt nói: “Nếu tôi không cho ông đưa ông ta đi thì sao?”  
      Mặt Bạch Sát tái mét, các cao thủ khác của Hoàng tộc họ Long cũng vậy.

Họ cảm thấy một luồng hơi thở đàn áp đang ập về phía họ.

      Ngoài Bạch Sát ra, lúc này, bốn cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong còn lại đều nghiêm túc nhìn Dương Thanh.

      Mà vài cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ cũng xuất hiện sau lưng Dương Thanh, thực lực của cao thủ đứng đầu đã đạt đến Vương Cảnh đỉnh phong.

      “Cậu Thanh, dù thế nào thì Vương Chiến cũng là người của Hoàng tộc họ Long chúng tôi.

Nếu vậy thì cậu không có lý do để ngăn cản chúng tôi đưa Vương Chiến đi”.

      Bạch Sát bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ, hẳn là cậu Thanh cũng không muốn trở mặt với Hoàng tộc họ Long đúng không, mong cậu đừng nhúng tay vào chuyện nội bộ của Hoàng tộc họ Long”.

      Dương Thanh đứng khoanh tay, mặt hờ hững: “Ông đang dạy tôi phải xử sự thế nào à?”  
      “Không dám!”  
      Bạch Sát cắn răng nói.

      Đối diện với một cao thủ Thần Cảnh, ông ta cảm thấy cực kỳ uất ức, muốn dẫn Vương Chiến đi nhưng lại không dám đối chọi với Dương Thanh.

      “Nếu đã không dám thì câm miệng cho tôi! Hơn nữa, các ông làm người của tập đoàn Nhạn Thanh bị thương, bồi thường một tỷ trước đi, nếu không hôm nay các ông đừng hòng rời khỏi đây”.

      Thái độ Dương Thanh cực kỳ mạnh mẽ, nếu người của Hoàng tộc họ Long chủ động khiêu khích thì không thể trách anh được.


      Anh cũng khá thích Vương Chiến.

      Lúc này, anh cũng thấy buồn thay cho Vương Chiến.

Để bảo vệ Long Thiên Vũ, thậm chí lão ta còn chấp nhận đánh đổi cả tính mạng nhưng kết quả lại bị cao thủ Hoàng tộc họ Long đuổi giết, trốn đến chỗ của anh.

      Nếu hôm nay anh không đến tập đoàn Nhạn Thanh thì có phải Vương Chiến đã bị cao thủ của Hoàng tộc họ Long đưa đi rồi không?  
      “Cậu Thanh, cậu đừng quá đáng!”  
      Nghe Dương Thanh nói muốn họ bồi thường một tỷ, mặt Bạch Sát cực kỳ khó chịu.

      Thân là người của Hoàng tộc họ Long, dù ông ta đi tới đâu cũng là khách quý, đã bao giờ bị người ta bắt chẹt đâu?  
      “Quá đáng?”  
      Dương Thanh cười mỉa: “Tôi có thể quá đáng hơn nữa đó, các ông có muốn thử không?”  
      Dứt lời, Dương Thanh lại ra lệnh: “Đưa Vương Chiến sang đây cho tôi!”  
      “Dạ!”  
      Nghe lệnh của Dương Thanh, Trịnh Càn Khôn cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong bước lên chuẩn bị đưa Vương Chiến sang bên này.

      Có điều Trịnh Càn Khôn mới vừa bước sang đã bị cao thủ Hoàng tộc họ Long chặn đường.

      Trịnh Càn Khôn nhíu mày: “Các người định ngăn cản tôi?”  
      Thân đã từng là cao thủ đứng đầu Vương tộc họ Bạch, trước mặt Dương Thanh, Trịnh Càn Khôn rất ngoan ngoãn nhưng trước mặt cao thủ Hoàng tộc họ Long, sao lão ta có thể nhún nhường được?  
      “Ông ta là người điện hạ muốn, chúng tôi phải đưa đi!”  
      Bạch Sát cắn răng nói, bảo bốn cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong bao vây chiếc taxi chở Vương Chiến.


      Tài xế sợ run lẩy bẩy, sắp khóc đến nơi rồi, cầu xin: “Các anh, tôi chỉ là một tài xế nhỏ nhoi thôi, xin các anh thả tôi đi đi mà, được không?”  
      Nhưng không ai thèm quan tâm đến anh ta.

      Vài cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong và Vương Cảnh hậu kỳ sau lưng Dương Thanh cũng lần lượt tiến lên đứng chung với Trịnh Càn Khôn, giằng co với cao thủ Hoàng tộc họ Long.

      “Các người xác định muốn tiếp tục ở lại tập đoàn Nhạn Thanh à?”  
      Mắt Dương Thanh loé sát khí, lạnh lùng nhìn cao thủ Hoàng tộc họ Long, lạnh lùng nói: “Trì hoãn chuyện kinh doanh của tập đoàn Nhạn Thanh, các người có chắc là các người có thể gánh nổi hậu quả không?”  
      Vẻ mặt của nhóm cao thủ Hoàng tộc họ Long cực kỳ khó xử.

      Bọn họ không hề muốn giằng co với Dương Thanh nhưng họ không có lựa chọn nào khác.

Nếu Dương Thanh giữ Vương Chiến lại, chắc chắn Hoàng tộc họ Long sẽ không bỏ qua cho họ.

      “Vậy cậu Thanh có nghĩ rằng, nếu cậu làm vậy thì liệu cậu có thể chịu nổi cơn giận của Hoàng tộc họ Long không?”, Bạch Sát chợt lên tiếng.

      “Bốp!”  
      Khoảnh khắc Bạch Sát vừa dứt lời, một bóng dáng màu đen xuất hiện.

Giây tiếp theo, bàn tay to lớn mạnh mẽ bóp cổ ông ta.

      Ngay sau đó, người Bạch Sát bay lên không trung.

      “Bạch Sát!”  

      Cao thủ Hoàng tộc họ Long kinh hãi.

      Lúc này, Dương Thanh đang đứng trước mặt Bạch Sát, tay này giơ Bạch Sát lên, ánh mắt nhìn Bạch Sát lạnh lùng giống như đang nhìn một xác chết.

      Đám người Trịnh Càn Khôn cũng tiến lên, nhìn cao thủ Hoàng tộc họ Long như hổ rình mồi, chờ Dương Thanh ra lệnh.

      “Cơn giận của Hoàng tộc họ Long?”  
      Dương Thanh lạnh lùng nhìn Bạch Sát nói: “Đến cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long còn suýt chút chết trong tay anh em tôi, một cao thủ bán bộ Thần Cảnh như ông mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt tôi?”  
      Bạch Sát bị Dương Thanh bóp cổ, không thể thở nổi, mặt tái mét, yết hầu đau rát làm ông ta có cảm giác sống không bằng chết.

      Ông ta không dám nghi ngờ, Dương Thanh mạnh tay hơn chút là có thể bẻ gãy cổ mình.

      “Ầm!”  
      Cũng may Dương Thanh chưa giết ông ta, tiện tay ném một cái.

Bạch Sát bay ra vài mét, đập mạnh lên đầu xe taxi.

      Nhất thời, đầu xe taxi như gặp một vụ tai nạn rất nghiêm trọng, đầu xe báo hỏng.

      “Xe… Xe của tôi!”  
      Tài xế tuyệt vọng, đây là chiếc xe anh ta mới mua được nửa năm mà đã hư mất rồi sao?  
      Bạch Sát đập lên đầu xe taxi, phun một ngụm máu đen, trong nháy mắt võ thuật bán bộ Thần Cảnh của ông ta đã bị phế.

      “Cậu… Cậu phế võ thuật của tôi?”  
      Bạch Sát há hốc mồm, ông ta là cao thủ bán bộ Thần Cảnh, dù là chủ của Vương tộc cũng chưa chắc có thể đánh bại ông ta.

      Nhưng bây giờ ông ta đã bị phế võ thuật, trong một thời gian ngắn ông ta không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này.


      “Bây giờ liên hệ với cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long các người, trong vòng mười phút này chuyển mười tỷ tiền bồi thường vào tài khoản của tập đoàn Nhạn Thanh”.

      Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Nếu trong vòng mười phút tôi không thấy số tiền này thì tôi không ngại đến tìm điện hạ của các người đâu”.

      Dứt lời, Dương Thanh dặn Trịnh Càn Khôn: “Đưa Vương Chiến đến phòng khám Ái Dân!”  
      “Dạ!”  
      Nhìn Bạch Sát bị phế võ thuật, đám cao thủ Hoàng tộc họ Long kia đâu dám cản trở nữa?  
      Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Chiến bị đưa đi.

      Dương Thanh lại nhìn tài xế đang tuyệt vọng, anh lấy một tấm chi phiếu ra viết vài nét rồi đưa cho tài xế: “Tôi xin lỗi vì đã làm hỏng xe cậu, đây là tiền bồi thường, cậu xem thử xem có hài lòng không?”  
      Tài xế đang tuyệt vọng nghe Dương Thanh nói xong thì vui vẻ lại ngay, nhìn trận đấu ban nãy là biết Dương Thanh không phải người bình thường.

      Anh ta vội vàng tiến lên nhận chi phiếu, khi thấy một dãy số dài, anh ta ngơ ngác, tay này cầm chi phiếu tay kia chỉ vào số “0” trên đó, lẩm bẩm rằng: “Một, mười, một trăm, một nghìn… Một triệu, mười triệu.

Đây là mười triệu hả? Anh cho tôi mười triệu sao?”  
      Tài xế trợn mắt nhìn Dương Thanh như thể không tin nổi.

      Anh ta đã đếm vài lần, cuối cùng mới xác định đây là tấm chi phiếu mười triệu.

      Dương Thanh gật đầu: “Sao hả? Không muốn à?”  
      “Muốn muốn muốn! Tôi muốn!”, tài xế vội nói, mặt đầy kích động.

      Ban nãy anh ta còn đau lòng cho chiếc xe yêu dấu đã bị hư, kết quả lại gặp được chuyện may mắn như vậy.

      Đây là mười triệu đó, đủ để anh ta mua mấy chục chiếc taxi.

      Sở dĩ



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.