Chương trước
Chương sau



      Giờ phút này, Trần Trung lại trở thành tâm điểm.

      Nhưng điều làm mọi người ngạc nhiên là Tào Việt vừa dứt lời, mặt Trần Trung nghiêm túc nói: “Tào Việt, không cần phải nói những lời vô nghĩa đâu! Nếu Trần Trung tôi đã nói sau này ủng hộ Tần Vương thì tuyệt không hối hận!”  
      Đến cả Tần Đức Chính cũng không ngờ thái độ Trần Trung lại kiên quyết như vậy.

      Mà Tào Việt thì sau khi nghe Trần Trung nói xong, sắc mặt u ám đến cực đỉnh, mắt đầy sát ý: “Tốt lắm, sau hôm nay, Vương thành Tào không còn nhà họ Trần nữa!”  
      “Tào Việt, đừng nói nhảm nữa, muốn chết thì chiến, nếu đe doạ mà có tác dụng thì không có ngày hôm nay đâu”.

      Tần Đức Chính lạnh giọng nói.

      “Nếu ông đã vội vã muốn chết thì tôi sẽ tác thành!”  
      Tào Việt vung tay lên, ra lệnh: “Ra tay đi!”  
      Khoảnh khắc lão ta dứt lời, mười mấy cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ cùng xông ra ngoài.

      Tần Đức Chính không cần phải lên tiếng, cao thủ của nhà họ Tần đã tiếp chiến.

      Tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ mà Dương Thanh dẫn đến, sau khi trải qua trận săn giết Tần Như Phong bán bộ Thần Cảnh, thực lực đã tăng lên.

Tuy rằng vẫn không thể bước lên Vương Cảnh đỉnh phong nhưng cũng không còn xa nữa.

      Chỉ cần chiến đấu cao độ thêm trận nữa thì có thể hôm nay sẽ đột phá được cảnh giới.

      “Giết!”  
      Tám cao thủ Dương Thanh dẫn đến cũng xông ra ngoài.

      Khi trận chiến xảy ra, hai bên đều là cao thủ từ Vương Cảnh hậu kỳ trở lên.


Trong mắt các chủ gia tộc của Vương thành Tào, cuộc chiến này giống như cuộc chiến kinh thiên động địa vậy.

      Vũ Liệt không tham gia chiến đấu, vẫn đi theo sau lưng bảo vệ Tần Đức Chính, bảo vệ Tần Đức Chính mới là sứ mệnh lớn nhất của lão ta.

      Dương Thanh thờ ơ nói với Tần Đức Chính đang lo lắng: “Ông hai, ông ngồi xuống quan sát là được, sau hôm nay nhà họ Tần sẽ xưng Vương!”  
      Tần Đức Chính nhìn Dương Thanh thật kỹ, vốn dĩ trong lòng còn hơi lo lắng nhưng chỉ một câu đơn giản của Dương Thanh lại làm ông cụ yên tâm hơn nhiều.

      “Cháu là con rể nhà họ Tần, chỉ cần cháu muốn, cháu có thể ngồi lên chiếc ghế Tần Vương này!”  
      Sau khi Tần Đức Chính ngồi xuống, nhìn Dương Thanh bên cạnh, mặt nghiêm túc nói.

      Dương Thanh
còn kém nhiều lắm.

Ông cụ cứ có cảm giác mình không có tư cách làm Tần Vương.

      Mà Dương Thanh là con rể của Tần Đại Dũng, Tần Đại Dũng lại là con trai của anh ông cụ, cũng chính là con trai của chủ gia tộc họ Tần tiền nhiệm.

Bản thân Dương Thanh lại mạnh mẽ, để Dương Thanh làm Tần Vương không có gì không thích hợp cả.

      Dương Thanh cười lắc đầu: “Ông hai cứ yên tâm đi, sau này Vương thành Tần, không ai có thể động đến địa vị của Vương tộc họ Tần!”  
      Thấy Dương Thanh không chịu nhận vị trí Tần Vương, Tần Đức Chính chỉ có thể từ bỏ, khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn hiện trường trận chiến.

      Lúc này, hiển nhiên vệ sĩ do Tào Việt dẫn đến là cao thủ mạnh nhất nhà họ Tào, sức chiến đấu cực mạnh, lại chiếm ưu thế về mặt số lượng.

      Trong lúc nhất thời, cao thủ bên phe Tần Đức Chính bị đàn áp hoàn toàn.

      Cũng may tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ Dương Thanh dẫn đến có sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí có người còn phải một mình đấu với hai cao thủ nhà họ Tào nhưng họ không sợ hãi chút nào, ngược lại còn càng đánh càng hăng.


      Đương nhiên tám cao thủ mà Dương Thanh dẫn đến sẽ không hèn nhát.

Có Dương Thanh ở đây, họ hoàn toàn không cần lo sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

      Họ không hề có gánh nặng gì, chỉ cần chiến đâu, phát huy hết tiềm lực võ thuật của mình, chỉ có như vậy, mới có thể nhanh chóng bước vào Vương Cảnh đỉnh phong.

      Tào Việt phía bên kia, sắc mặt cực kỳ âm u, thân là Tào Vương, tất nhiên lão ta có thể thấy lúc này trông như phe lão ta đang chiếm ưu thế nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi.

      Sợ rằng không bao lâu sau, tình hình hiện tại sắp đảo ngược.

      Lão ta chợt nhìn người trẻ tuổi đứng bên cạnh Tần Đức Chính.

      Cảm nhận được ánh mắt của Tào Việt, Dương Thanh cũng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ là mắt anh vẫn bình tĩnh.

Lúc nhìn Tào Việt, ánh mắt hệt như đang nhìn người chết.

      Mà sát khí trong mắt Tào Việt sáng lấp lánh, đương nhiên lão ta biết người trẻ tuổi này là Dương Thanh.

Trên cơ bản Liên minh Vương tộc đã xác định được Dương Thanh là cao thủ Thần Cảnh.

      “Cậu là Dương Thanh đúng không?”  
      Tào Việt chợt hỏi.

      Dương Thanh cười nhạt: “Không biết chủ nhà họ Tào hỏi có gì không?”  
      Mặt Tào Việt cứng đờ, Dương Thanh gọi lão ta là chủ nhà họ Tào.


      Tào Việt nheo mắt: “Cuộc chiến chưa kết thúc mà cậu đã biết kết quả rồi à?”  
      Mặt Dương Thanh bình tĩnh, cười thong thả: “Ông nghĩ có tôi ở đây, nhà họ Tào còn cơ hội thắng à?”  
      Sắc mặt Tào Việt càng khó coi hơn.

      “Nếu chủ gia tộc họ Tào đồng ý đi theo tôi, tôi có thể để nhà họ Tào ở lại Vương thành Tần!”  
      Dương Thanh chợt lên tiếng: “Liên minh Vương tộc chỉ muốn tranh giành lợi lộc trong cuộc chiến Đế Thôn.

Tôi có thể khẳng định với ông rằng, có tôi ở đây, ai cũng đừng mơ Đế Thôn xuất thế”.

      Tào Việt thẹn quá thành giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bảo tôi phục tùng cậu? Nằm mơ!”  
      “Nếu đã vậy, hết hôm nay, tôi chỉ có thể làm nhà họ Tào biến mất”.

      Dương Thanh lạnh lùng nói giống như một chuyện rất bình thường.

      Các chủ gia tộc xung quanh đều sợ ngây người.

      Lúc trước họ thấy Dương Thanh đi theo Tần Đức Chính là bất ngờ lắm rồi, không biết chàng trai trẻ này là người thế nào.

      Nhưng bây giờ, sau khi nghe cuộc đối thoại giữa Dương Thanh và Tào Việt, bọn họ mới ý thức được, sợ rằng chàng trai trẻ này mới là người đứng sau lưng Tần Đức Chính.

      Nếu không, sao Tào Việt lại biết Dương Thanh?  
      Nếu không, sao Dương Thanh lại bảo Tào Việt phục tùng?  
      Nghĩ đến đây, các chủ gia tộc càng lo lắng hơn.

      Nếu chỉ có nhà họ Tần, bọn họ sẽ không bao giờ hối hận khi về phe nhà họ Tào.

      Nhưng bây giờ nhà họ Tần lại có một chàng trai trẻ thân phận cực kỳ bí ẩn, điều này làm họ bỗng hơi sợ hãi.

      Một người trẻ tuổi mà đến Tào Việt cũng thấy khó giải quyết, há có thể giải quyết một cách dễ dàng?   
      “Nếu các người chỉ có chút sức chiến đấu này, tôi thấy hơi thất vọng đó?”  
      Đúng lúc này, Dương Thanh chợt nói.


      Nghe câu này, tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ được anh dẫn đến chợt run rẩy, ý chí chiến đấu âm ỷ trong lòng chợt bộc phát hoàn toàn.

      Ầm ầm ầm!  
      Tám cao thủ đều bộc phát toàn bộ sức chiến đấu, cả nhà họ Tần, sát khí ngập trời.

      “Giết!”  
      Bởi vì một câu của Dương Thanh, tám cao thủ xông về phía cao thủ nhà họ Tào giống như dã thú lên cơn cuồng.

      Cao thủ nhà họ Tào ban nãy còn chiếm ưu thế, bây giờ phải lùi lại liên tục.

      Cảnh tượng này làm đám gia tộc chọn nhà họ Tào cực kỳ khiếp sợ, lòng càng hối hận hơn.

      Một câu thôi đã có thể kích thích sức chiến đấu của tám cao thủ, cuối cùng chàng trai trẻ này là ai?  
      Sắc mặt Tào Việt cũng âm u đến cực đỉnh, đôi mắt loé lên lạnh lẽo, tự lẩm bẩm: “Tại sao phải ép tôi? Tại sao phải ép tôi?”  
      Ầm!  
      Dứt lời, một hơi thở kinh khủng bộc phát từ cơ thể lão ta.

      “Thần Cảnh!”  
      Dương Thanh nheo mắt, lúc này, anh lại cảm nhận được trên người Tào Việt có hơi thở của cao thủ Thần Cảnh.

      “Ra đây hết đi!”  
      Tào Việt chợt hét vào không khí.

      Trong giây lát, vài hơi thở kinh khủng ập về phía nhà họ Tần.

      Một người!  
      Hai người!  
      Ba người!  
      Trong nháy mắt, ba bóng hình kinh khủng đáp xuống, trên người ai nấy đều toát ra hơi thở bán bộ Thần Cảnh.

      Khoảnh khắc này, người nhà



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.