Chương trước
Chương sau



"Quan Vương!"
Thấy Quan Vương bị lão già mặc áo đạo sĩ khống chế, người của Vương tộc họ Quan lập tức kêu lên.
Các gia tộc khác cũng sợ hãi.
Thân là người đứng đầu các gia tộc quyền thế nhất ở Vương thành Quan, họn họ hiểu rõ ở Vương thành Quan này, Quan Vương mới là chúa tể.
Không những vì thân phận Vương tộc của lão ta mà còn vì thực lực của Quan Vương.

Vương Cảnh đỉnh phỏng, bước thêm bước nữa sẽ đến Thần Cảnh.
Cao thủ thế này nhưng đứng trước mặt lão già mặc áo đạo sĩ, Quan Vương lại không có sức đánh trả, thậm chí còn bị đối phương khống chế.
Lòng Quan Vương cũng sợ hãi, thân là Quan Vương, lão ta đã bao giờ bị sỉ nhục đến vậy đâu?
Bị tóm cổ ngay trước mặt mọi người nhưng đối diện với cao thủ Thần Cảnh, lão ta thật sự bất lực.
Dù vậy Quan Vương vẫn nhìn lão già mặc áo đạo sĩ bằng ánh mắt căm tức, hơn nữa còn hơi khinh miệt, giống như muốn nói: "Ông là cao thủ Thần Cảnh nhưng chỉ có thể ức hiếp đảm kiến như Vương Cảnh.

Có giỏi thì ông đi ức hiếp cao thủ Thần Cảnh đi?" "Xem ra ông không sợ chết, nếu đã vậy tôi sẽ cho ông lên đường ngay!"
Lão già mặc áo đạo sĩ dứt lời, bỗng nhiên sức mạnh kinh khủng bùng nổ từ cánh tay lão ta.

"Thả Quan Vương ra!"
Bỗng nhiên một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ xông đến.

"Tất cả Vương Cảnh hậu kỳ hãy cùng ra tay, nếu không Quan Vương mà chết sẽ đến lượt chúng ta”.
Lại có thêm một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ gầm lên rồi cũng xông lên.

Bỗng chốc, hơn mười cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ cùng nhằm về phía lão già mặc áo đạo sĩ.
Dường như cùng một lúc, vài luồng công kích đập lên người lão già mặc áo đạo sĩ.

"Các người đang gãi ngứa cho tôi à?"
Lão già mặc áo đạo sĩ cười mỉa, không thèm quen tâm đến sự tấn công của mười mấy cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ.

“Cái gì?” “Sao có thể?” "Nhiều cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ tấn công ông ta nhưng không thể làm ông ta bị thương dù chỉ một chút?"
Những cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ đó đều há hốc môm.

Bởi vì biết lão già mặc áo đạo sĩ là cao thủ Thần Cảnh nên lúc ra tay, họ đã sử dụng sát chiêu mạnh nhất của mình.
Nhưng vẫn không thể làm đối phương bị thương.
Quan Vương bị lão ta bóp cổ giơ lên không trung, mặt đầy tuyệt vọng, cảm nhận được tay lão đạo sĩ càng ngày càng chặt, hơi thở của Quan Vương đã bị bóp nghẹn hoàn toàn.
Mười mấy cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ sử dụng chiêu mạnh nhất nhưng vẫn không thể làm lão già mặc áo đạo sĩ bị thương.

Bây giờ ngoài Dương Thanh ra, ai có thể chiến đấu được?
Còn về những cao thủ dưới Vương Cảnh hậu kỳ thì khiếp sợ đến cực đỉnh.

Với họ mà nói Vương Cảnh hậu kỳ đã có thể đứng trên đỉnh cao của Chiêu Châu rồi.
Những cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ liên thủ với nhau ở đây có thể nói là đội hình mạnh nhất của Vương thành Quan rồi.
Nhưng đội hình mạnh mẽ như vậy lại không thể tấn công cao thủ Thần Cảnh.
Rốt cuộc cao thủ Thần Cảnh là quái vật cỡ nào?
Chẳng lẽ giống như những gì họ nghe đồn, cao thủ
Thần Cảnh không thể giết được? "Quỷ Môn chó má, đúng là rác rưởi
Quan Hồng Nghị thấy bố mình đau khổ, giận dữ hét lên: "Dù các người có giết hết chúng tôi thì sao?" "Các người nghĩ người của chiến vực Chiêu Châu là đồ vô dụng à?" "Ông cứ việc giết sạch chúng tôi đi.

Chúng tôi là một trong số những Vương tộc của Chiêu Châu, chúng tôi đều có vai trò cực kỳ quan trọng với Chiêu Châu.

Nếu chúng tôi chết hết, chắc chắn chiến vực Chiêu Châu sẽ đến điều tra”.

"Đến lúc đó, tin tức Quỷ Môn xuất thế sẽ bị tiết lộ, chiến vực Chiêu Châu sẽ báo thù cho chúng tôi!" "Ông nghĩ ông là cao thủ Thần Cảnh thì vô địch rồi à? Chiến vực Chiêu Châu đã nghiên cứu rất nhiều cách để đối phó với cao thủ Thần Cảnh, có rất nhiều vũ khí lực sát thương rất kinh khủng, có thể dễ dàng san bằng Miêu Thành”.
Quan Hồng Nghị không còn lo lắng gì cả, không sợ lão già mặc áo đạo sĩ nữa, phân nộ rít gào.
Vốn dĩ lão già mặc áo đạo sĩ định giết Quan Vương nhưng đôi mắt sâu thẳm lại hơi kinh ngạc.
Lão ta không biết những lời Quan Hồng Nghị nói có phải thật không, chỉ biết khi môn chủ Quỷ Môn phải lão ta đến Vương thành Quan đã cố tình cảnh cáo lão ta, không thể để lộ tin Quỷ Môn xuất thế.
Không những thế còn cố tình cảnh cáo lão ta, ở Chiêu Châu chọc ai thì chọc nhưng đừng đắc tội với chiếc vực Chiêu Châu.
Lúc đó lão ta còn hỏi tại sao, môn chủ chỉ nói một câu: "Ông nghĩ rằng đám gia tộc ở ẩn không xuất thể đó không muốn xuất thể thật à?"
Tuy chỉ có một câu nhưng lại làm lão già mặc áo đạo sĩ hiểu được một chuyện.
Chiêu Châu trông có vẻ nhỏ bé nhưng thật ra không đơn giản như vậy, nếu không sẽ không thể làm những gia tộc ẩn thế đó ở ẩn trăm năm không xuất thể.
Ngay cả Quan Hồng Nghị cũng không ngờ ông ta chỉ bịa đặt vài câu để hù lão già mặc áo đạo sĩ thôi nhưng lại làm lão ta dè chừng hơn.

Chỉ thấy lão già mặc áo đạo sĩ vung tay lên, Quan Vương bay thẳng ra ngoài.

“Tôi muốn xem thử cậu Thanh mà các người nói tài cán đến mức nào”.
Lão già mặc áo đạo sĩ hừ nói.
Quan Vương bị ném xuống đất, hít lấy hít để không khí.
Đám quyền quý của Vương thành Quan thấy lão già mặc áo đạo sĩ thả Quan Vương ra thật thì đều sững sở.
Quan Hồng Nghị ngỡ ngàng trong chớp mắt rồi lấy lại tinh thần, vội vàng chạy đến bên cạnh Quan Vương: "Bố ơi, bố có sao không?"
Nhờ có Quan Hồng Nghị dìu, Quan Vương đứng lên, gương mặt vốn đang tái mét đã hồng hào trở lại, lòng sợ hãi nhìn lão già mặc áo đạo sĩ, sau đó lắc đầu: "Bố không sao!"
Ban nãy lão ta đã cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình và cao thủ Thần Cảnh, tất nhiên sẽ không chủ động khiêu khích lão già mặc áo đạo sĩ nữa.

"Quan Vương!"
Các chủ gia tộc quyền quý chạy đến bao vây lấy Quan Vương, ai nấy đều lo lắng.

Truyện Khoa Huyễn
Quan Vương khẽ lắc đầu, hỏi tiếp: "Đã thông báo cho cậu Thanh chưa?" "Quan Vương yên tâm, cậu Thanh đã biết chuyện xảy ra bên này, chắc là sắp đến rồi”.
Lâm Hạo nói.

"Đúng, có cậu Dương ở đây, chúng ta mới có phần thắng!”
Quan Vương rất rõ tình hình giờ phút này, quan sát lão già mặc áo đạo sĩ đang ngồi bên cạnh dường như muốn chờ Dương Thanh đến thật, lão ta trầm giọng nói.
Cùng lúc đó, sau khi Dương Thanh biết những chuyện xảy ra ở Vương phủ họ Quan, anh lập tức lái xe đến đó.
Dọc đường đi, anh giẫm chân ga hết cỡ, xe phóng như tia chớp màu đen.
Mắt thấy sắp đến Vương phủ họ Quan, bỗng dưng giữa đường, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập đến làm mặt anh biết sắc, bỗng dưng giảm phanh lại.

"Két!"
Xe phanh gấp nên bị dạt ra giữa đường, lốp xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai.

Không khí bị lẫn mùi cao su bị đốt rất gay mũi.


"Két!"
Dường như cùng lúc đó, tiếng súng vang lên chói tai.
Viên đạn trong súng bắn tỉa bắn thẳng vào vị trí xe của Dương Thanh.
Mắt Dương Thanh loé sát ý mãnh liệt: "Vua Súng của Hồng Trần, cuối cùng cũng đã mất kiên nhẫn rồi à?"
Anh giẫm chân ga, xe lại chạy trên đường.
Lúc này, xe như một con rắn chuyển động khắp nơi trên làn đường.

"Đùng đùng đùng!"
Tiếng súng vang lên liên tục nhưng phát nào cũng bắn hụt cả.
Âm!
Trong lúc đang lái như bay, Dương Thanh mở cửa xe ra, nhoài người nhảy ra ngoài, cơ thể lăn ra giữa đường.
Giây tiếp theo, anh giống như con bảo đen nhanh nhẹn, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

"Người đâu?"
Trên đỉnh một tòa nhà cao tầng, một người đàn ông đang nằm sấp trên phần rìa toà nhà, bỗng nhiên phát hiện không thấy Dương Thanh trong xe nữa, mặt biến sắc.

Người đàn ông này chẳng phải ai xa lạ, chính là tay súng bắn tỉa đứng đầu Hồng Trần, lần trước đã từng ám sát Dương Thanh ở Yến Đô, được mệnh danh là Vua Súng.
Thân là tay súng bắn tỉa đứng đầu Hồng Trần, năng lực của anh ta cực kỳ mạnh mẽ, trong lịch sử ám sát, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ là trăm phần trăm.
Phàm là mục tiêu bị anh ta theo dõi thì không một ai là ngoại lệ, đều bị anh ta bắn một phát thủng đầu.
Đến khi anh ta gặp Dương Thanh, đây là lần thứ hai anh ta ám sát Dương Thanh nhưng vẫn không thể đụng đến một sợi lông của anh.
Không những thế, thậm chí anh ta còn không biết tại sao Dương Thanh lại biến mất tại chỗ.

"Không hay rồi, có thể cậu ta đã phát hiện ra mình, mình cần rời khỏi nơi này ngay!
Vua Súng thầm than không hay, cầm súng bắn tỉa đã được lắp ráp xong, thậm chí còn không kịp dọn súng lại, cầm súng bắn tỉa lên định đi ngay.
Có điều anh ta mới vừa chuẩn bị rời đi thì một tiếng động lớn vang lên.

Cánh cửa thông đến tầng cao nhất mở bật ra, bóng dáng quen thuộc bước ra.

"Dương Thanh!"
Mặt Vua Súng biến sắc, đầy kinh hãi.
Lúc này nơi anh ta đang đứng là lầu tám, ban nãy sau khi anh ta bắn tỉa thất bại, định chuẩn bị rút lui, thậm chí còn không định thu súng.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi, vốn dĩ Dương Thanh còn đang đứng dưới giữa đường cái tự dưng xuất hiện trên đỉnh tầng tám, hơn nữa còn tìm được anh ta.

"Vua Súng Hồng Trần?"

Dương Thanh nhìn Vua Súng, nheo mắt hỏi.
Lúc này, Vua Súng càng ngạc nhiên hơn, nhiệm vụ của Hồng Trần luôn được bảo mật, chỉ có người nhận nhiệm vụ biết.
Nói cách khác, ngoài chủ nhân tuyên bố nhiệm vụ và người nhận nhiệm vụ là anh ta thì không ai biết nhiệm vụ này.
Nhưng Dương Thanh lại biết anh ta là ai, thế chẳng phải Dương Thanh đã biết nhiệm vụ của Vua Súng là phải giết chết anh?
Vua Súng không cần nhìn, ném súng bắn tỉa đi, cùng lúc đó, một khẩu súng lục xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta.

"Đùng đùng đùng!"
Tiếng súng vang lên liên tiếp nhưng Dương Thanh lại biến mất khỏi tầm mắt của Vua Súng.
Đến giờ phút này, Vua Súng mới ý thức được mục tiêu của nhiệm vụ lần này kinh khủng đến nhường nào.
Bỗng nhiên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập đến, Vua
Súng cảm giác lông tơ dựng hết cả lên.
Một viên đạn cằm thẳng vào vùng giữa mày Vua Súng.
Đến chết Vua Súng cũng không thể ngờ thứ giết chết mình lại là viên đạn mình mới bắn ra, có điều bị Dương Thanh lấy ra giết ngược lại anh ta.

"Chờ chuyện của Quan Vương xong xuôi, đã đến lúc tới
Hồng Trần một chuyến!"
Dương Thanh nheo mắt lại, cất lời.

Anh thả mình xuống, nhảy thẳng từ lầu tám.
Sau khi giải quyết mối phiền phức là Vua Súng Hồng Trần, Dương Thanh tiếp tục đến Vương phủ họ Quan.
Anh biết cao thủ Thần Cảnh của Quỷ Môn sẽ xuất hiện nhưng anh không ngờ đối phương lại đến nhanh như vậy.

Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện nhóm cao thủ của Quan Vương vẫn còn sống sót.
Lúc này, trong Vương phủ họ Quan.
Lão già mặc áo đạo sĩ đã đợi mười phút, sắc mặt càng ngày càng u ám, lão ta từ từ đứng dậy nhìn Quan Vương bằng đôi mắt âm u: "Xem ra cậu Thanh mà các người nói hoàn toàn không dám tới”.

"Nếu đã vậy, tôi chỉ có thể ỷ mạnh hiếp yếu, giẫm chết đảm kiến các người trước đã”.
Lão già mặc áo đạo sĩ dứt lời, một luồng hơi thở kinh khủng bùng nổ, nhất thời dường như nhiệt độ của Vương phủ họ Quan giảm vài độ.
Đám quyền quý của Vương thành Quan lộ vẻ tuyệt vọng, ban nãy họ đã thấy lão già mặc áo đạo sĩ này mạnh đến nhường nào.
Đến Quan Vương còn bị lão ta khống chế một cách dễ dàng, dù họ có bắt tay nhau thì có thể làm gì được? “Cậu Thanh, cuối cùng cậu đang ở đâu?”
Quan Hồng Nghị vội vàng gào to.

- ---------------------------.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.