Câu nói năng lực không đủ của Ngải Xuyên khiến Ngải Minh Húc lập tức thẹn quá hóa giận: “Ông im ngay! Tôi thừa nhận ông đã bồi dưỡng tôi, nhưng sao ông dám nói năng lực của tôi không đủ?”
“Nếu tôi không đủ năng lực, sao mấy sản nghiệp ông giao cho tôi phụ trách lại sinh lời?”
“Nếu tôi không đủ năng lực, sao hiện giờ lại có thể cầm quyền quản lý gia tộc?”
Cảm xúc của Ngải Minh Húc rất bất ổn.
Ngải Xuyên lại cực kỳ bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Anh thực sự tưởng lợi nhuận của mấy sản nghiệp anh phụ trách kia đều nhờ anh cả sao?”
“Chẳng lẽ không phải?”, Ngải Minh Húc cả giận hỏi.
“Đương nhiên không phải!”
Ngải Xuyên tiếc hận nói: “Nếu tôi không âm thầm trợ giúp, anh nghĩ những sản nghiệp đó có thể sinh lời được sao?”
“Bởi vì tôi biết anh chỉ coi trọng cái lợi trước mắt, mơ tưởng xa vời, lòng tự trọng lại cao nên dù sản nghiệp anh phụ trách không ngừng thua lỗ, tôi vẫn kiên trì để anh làm, còn tôi chỉ âm thầm trợ giúp”.
Ngải Minh Húc khó tin, lảo đảo lùi về sau: “Không thể nào.
Chuyện này không thể như vậy được.
Tất cả đều là công của tôi, sao có thể là nhờ ông trợ giúp phía sau được?”
“Sao lại không thể?”
“Mấy sản nghiệp anh phụ trách có cái nào không thiệt hại mấy tỷ mới bắt đầu có lãi hả?”
“Anh thực sự cho rằng, sản nghiệp đang xuống dốc đột nhiên khôi phục đều là nhờ may mắn cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/2757180/chuong-615.html