“Chồng ơi, anh đang làm gì thế?”
“Sao vẫn chưa ra tay vậy?”
“Anh ta chỉ là một thằng trai bao được con ả đê tiện Ngải Lâm kia nuôi mà thôi, giết cũng chẳng sao.
Anh mau ra tay đi!”
Lâm Kiều vẫn chưa ý thức được chuyện gì, lớn tiếng nói.
Dứt lời, cô ta vẫn không quên khiêu khích nhìn Ngải Lâm: “Nếu bây giờ cô chịu quỳ xuống cầu xin tôi, có thể tôi sẽ từ bi tha cho”.
Ngải Lâm cười nói: “Cô đã nói như vậy thì mau mau quỳ xuống đi! Quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ thả cô rời đi”.
“Con đàn bà đê tiện, mày vẫn chưa nhìn rõ tình hình sao? Thằng trai bao của mày sắp chết rồi, mày vẫn còn giả vờ thanh cao trước mặt tao”, Lâm Kiều tức giận nói.
Tần Thanh Tâm cũng cảm thấy buồn cười.
Rõ ràng hiện giờ Điền Tân Vũ đang bị Mã Siêu nắm chặt cổ tay.
Cô thực sự không hiểu nổi, tại sao Lâm Kiều lại cho rằng Mã Siêu sắp chết?
“Răng rắc!”
Đúng lúc này, tiếng xương gãy bỗng nhiên vang lên.
“Ha ha Ngải Lâm, cho dù bây giờ mày quỳ xuống xin tao cũng đã quá muộn.
Ban trai của mày đã bị phế rồi, ha ha ha…”
Lâm Kiều nghe thấy tiếng xương gãy lập tức cười phá lên.
“Á…”
Thế nhưng trong lúc cô ta đang cười sung sướng, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp cửa hàng quần áo.
Đám nhân viên cửa hàng đã bị dọa sợ chết khiếp, mặt mũi trắng bệch.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/2757175/chuong-611.html