Vương Thành không hề do dự, vội vàng gọi điện thoại cho Dương Thanh.
“Cậu dừng lại đi!”, hắn ta đi thẳng vào vấn đề.
“Được!”
Dương Thanh chỉ đáp lại một chữ liền cúp máy.
“Bởi vì mày ngu ngốc, không biết đắc tội phải người nào nên mới gây ra phiền phức lớn cho gia tộc”.
“Bây giờ sự thật bày ra trước mắt, mày vẫn không chịu tin”.
“Mày nói xem, loại người như mày có tư cách tiếp tục làm người thừa kế của gia tộc Vũ Văn nữa không?”
Sau khi cúp máy, Vương Thành châm chọc hỏi Vũ Văn Bân.
Anh ta bị chất vấn liên tiếp, sắc mặt thoắt cái trắng bệch.
Nhưng anh ta vẫn không chịu tin phiền phức của gia tộc Vũ Văn do Dương Thanh làm, cũng không tin Dương Thanh có thể giải quyết được phiền phức lần này.
“Tất cả đều là trùng hợp mà thôi.
Mày nghĩ lừa được người khác sẽ lừa được cả tao à?”
“Một thằng con riêng bị đuổi khỏi gia tộc, không có gia tộc làm chỗ dựa sao có thể định đoạt chuyện của gia tộc Vũ Văn chỉ bằng một câu nói?”
“Bố tao là chủ nhà Vũ Văn, mẹ tao là người của Hoàng tộc Chiêu Châu, tao sinh ra đã cao quý, một thằng con rơi sánh được với tao chắc?”
Vũ Văn Bân ngạo nghễ chất vấn Vương Thành.
Anh ta quả thực có tư cách kiêu ngạo.
Giống như lời anh ta nói, bố là chủ gia tộc Vũ Văn, mẹ càng cao quý hơn, là người trong Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/2757022/chuong-542.html