“Được, nói phải giữ lời!”
Vương Thành nở nụ cười tự tin: “Chỉ cần tôi có thể giải quyết được phiền phức của gia tộc, sau này tôi chính là người thừa kế gia tộc!”
“Được, quyết định vậy đi!”, Vũ Văn Cao Dương lập tức đập bàn đáp.
Vũ Văn Cao Chấn lại sốt ruột nói: “Vũ Văn Cao Dương, chú đang ức hiếp người quá đáng.
Con trai tôi vừa mới trở về gia tộc, chú đã giao cho nó nhiệm vụ khó đến cả chú cũng không hoàn thành nổi”.
“Nếu chú nghĩ phiền phức lần này dễ giải quyết như vậy, cứ để Vũ Văn Bân làm đi.
Nếu trong ngày hôm nay nó không xử lý được thì đuổi nó vĩnh viễn rời khỏi Yến Đô, chú có dám đồng ý không?”
Vũ Văn Cao Chấn cả giận nói.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy chút hi vọng, Vương Thành là nơi gửi gắm duy nhất của ông ta.
Nếu hắn ta bị đuổi khỏi Yến Đô, cả đời này của Vũ Văn Cao Chấn sẽ phải kết thúc.
Vũ Văn Cao Dương lạnh lùng nói: “Cậu ta đã hơn ba mươi tuổi rồi còn gì? Chẳng lẽ không thể tự chịu trách nhiệm với lời nói của mình được sao?”
“Phải đó bác trai.
Bác chỉ trích bố tôi như vậy hơi quá đáng rồi đấy.
Chính con trai bác tự đòi giải quyết phiền phức này, liên quan gì đến bố con tôi?”
“Đương nhiên nếu bác không muốn trơ mắt nhìn con trai vừa mới đoàn tụ phải chia cách mãi mãi thì có thể từ bỏ tranh quyền thừa kế”.
Vũ Văn Bân cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/2757017/chuong-539.html