Thấy Hàn Phi Phi vui phát khóc, trong mắt Dương Thanh tràn ngập sự áy náy.
"Đương nhiên em còn sống rồi", Dương Thanh ôn hòa nói.
Nghe thấy giọng Dương Thanh, rốt cuộc Hàn Phi Phi cũng chắc chắn rằng mình vẫn còn sống.
Cô ta lập tức kích động nhào vào lòng anh, mừng rỡ nói: "Tốt quá! Em còn sống! Em còn sống kìa!"
Tay Dương Thanh lập tức cứng đờ, cảm nhận cơ thể mềm mại đang áp vào người mình, thấy rất mất tự nhiên.
Một lúc lâu sau, Hàn Phi Phi mới bình tĩnh lại, vội rời khỏi người Dương Thanh, khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ bừng.
"Anh Thanh, tên khốn vừa nãy đâu ạ?"
Hàn Phi Phi nhìn Đông ngó Tây, ra vẻ bình tĩnh, lảng sang chuyện khác.
Dương Thanh mỉm cười: "Đương nhiên là đã bị anh đuổi đi rồi".
Vừa nãy Dương Thanh đã bẻ gãy cổ Hắc Tháp, xác gã ta đã bị Mã Siêu đang núp trong bóng tối đưa đi.
"Thế thì tốt!"
Hàn Phi Phi nghĩ vẫn còn sợ: "Anh Thanh, hôm nay anh đắc tội với Tống Lỗi, chú của Tống Lỗi là phó tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh, chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua cho anh".
"Không chừng chính gia tộc Vũ Văn đã cử tên khốn vừa nãy tới đây để báo thù cho Tống Lỗi đấy".
"Anh nên nhanh chóng rời khỏi Yến Đô thì hơn, bằng không anh có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào".
Hàn Phi Phi khuyên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ lo lắng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/2757000/chuong-532.html