Khoảnh khắc này, phòng họp rộng lớn lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến đáng sợ, có thể nghe được tiếng kim rơi.
Mấy chục nhân viên cấp quản lý trở lên không dám thở mạnh, chớp mắt liên tục nhìn Lạc Bân chằm chằm như thể đang đợi xem Lạc Bân trả lời thế nào.
Nếu đã hạ quyết tâm thì sao Lạc Bân lại do dự?
Ánh mắt ông ta cực kỳ kiên quyết, nhìn thẳng vào đôi mắt ngạo mạn của Vũ Văn Bân nói: “Căn cứ theo quy định của tập đoàn, một khi vắng họp không lý do thì tổng giám đốc có quyền sa thải!”
“Ha ha ha ha...”
Vũ Văn Bân bật cười.
Dù anh ta đang cười nhưng mấy chục người ở đây đều cảm nhận được không khí nặng nề.
Hiển nhiên anh ta đang tức giận, hơn nữa còn cực kỳ tức giận.
Thân là người thừa kế tương lai của gia tộc Vũ Văn, địa vị cao quý biết bao?
Bây giờ, một tổng giám đốc sống nhờ gia tộc Vũ Văn mà cũng dám công khai đấu với anh ta, tát thẳng vào mặt anh ta.
Lạc Bân cảm giác sống lưng lạnh toát, mồ hôi đầm đìa, mặt mày xanh mét.
Ông ta thấy người mình bủn rủn xụi lơ, nếu không nhờ có Dương Thanh ngồi kế bên, e là ông ta đã ngã xuống đất khi phải đối diện với áp lực khổng lồ của Vũ Văn Bân.
Ông ta biết từ nay về sau, ông ta đã hoàn toàn đứng về phe Dương Thanh.
Một khi Dương Thanh thua thì ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/2756989/chuong-528.html