Trong lúc hai người đang tình tứ ôm hôn nhau, một luồng sát khí dữ dội bỗng ập đến.
Dương Thanh chợt đẩy Tần Thanh Tâm ra, sắc mặt trở nên nghiêm túc vô cùng.
“Chồng ơi, sao thế?”
Mắt Tần Thanh Tâm loang loáng nước, khuôn mặt đã sớm ửng hồng.
Dương Thanh không nói gì, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Họ đã đến dưới núi Vân Phong, nếu tiến thêm lên phía trước thì sẽ vào khu vực tư nhân của dinh thự Vân Phong.
“Em lái xe về trước đi, anh phải giải quyết một số chuyện!”
Dương Thanh trầm giọng nói, trong mắt xuất hiện vẻ nghiêm nghị.
Đây là lần đầu tiên Tần Thanh Tâm thấy Dương Thanh có nét mặt như thế nên rất lo.
Cô không phải cô gái không hiểu chuyện, tuy lo lắng nhưng cô cũng biết nếu mình ở đây thì chỉ khiến Dương Thanh vướng víu, bèn gật đầu: “Vâng!”
Dương Thanh xuống xe, nhìn Tần Thanh Tâm lái xe rời đi rồi mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Ra đây đi!”
Anh nhìn về một phía, lạnh lùng nói.
Anh vừa dứt lời, có hai người chậm rãi đi ra khỏi bóng tối.
Có một người trung niên đi trước, nhưng Dương Thanh lại chú ý đến lão già sau lưng ông ta.
Tuy ánh đèn lờ mờ nhưng Dương Thanh vẫn thấy rõ mặt lão ta.
Đó là một khuôn mặt lạnh tanh, trên mặt không có tí thịt nào, có thể miêu tả bằng cụm từ gầy trơ xương.
Mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/2756850/chuong-458.html