Cho dù là Bồ Tát cũng có lúc tức giận.
Phùng Nghĩa Cần cứ khiêu khích Dương Thanh hết lần này đến lần khác.
Nhưng Dương Thanh chỉ hơi nhếch miệng, híp mắt nhìn anh ta nói: "Nếu mày đã thích ăn chai rượu như thế, vậy tao sẽ cho mày được toại nguyện!"
Không biết tại sao khi nhìn thấy dáng vẻ này của Dương Thanh, trong lòng Phùng Nghĩa Cần lại bỗng dưng lo sợ.
Nhưng nghĩ tới mình có Ninh Thành Vũ làm chỗ dựa, sự lo lắng kia liền biến mất tăm.
Khách khứa xung quanh cũng ngây ra, nhìn tình hình này bọn họ là muốn chơi thật rồi.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều háo hức chờ mong.
"Thằng oắt, đừng mạnh miệng như vậy, đợi khi mày lấy ra được món quà trị giá chục triệu trở lên rồi hãy nói!"
Phùng Nghĩa Cần ngả ngớn nói.
"Như mày mong muốn!"
Dương Thanh cười nói, sau đó lấy một hộp quà nhỏ tinh xảo, trên đó còn in chữ ba chữ lớn "Thiên Phủ Thành" ra.
Lúc Dương Thanh lấy hộp quà ra, trong nháy mắt, sắc mặt Phùng Nghĩa Cần xanh mét.
Thiên Phủ Thành là một cửa hàng trang sức hàng đầu ở tỉnh lỵ, nghe nói trong đó có nhiều bộ sưu tập giá trị xa xỉ và rất nhiều đồ cổ vô giá.
Trong cửa hàng kia, cho dù là món nhỏ nhất cũng có giá từ hàng triệu trở lên.
Còn đồ cổ giá hàng chục triệu cũng nhiều vô số.
"Phi Phi, chúc cô sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/2756634/chuong-362.html