Hàn Sương nghe thấy Dương Thanh nói vậy, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.
Ánh mắt của bốn người áo đen kia nhìn Dương Thanh ngập tràn sát khí.
Câu nói vừa rồi của anh quả thực rất ngông cuồng.
“Thằng nhóc, mày dám uy hiếp bọn tao sao?”
Kẻ cầm đầu lạnh lùng hỏi.
Đám người còn lại khinh thường nhìn Dương Thanh, coi anh như người đã chết.
Dương Thanh vừa đi vừa nói: “Thả cô ấy ra, tôi sẽ tha cho các người!”
“Thằng ranh con phách lối!”
Kẻ cầm đầu cười nhạo một tiếng, mặt mày dữ tợn: “Mày muốn cô ta sống, tao lại muốn giết cô ta đấy!”
Dứt lời, gã không chút do dự đạp thẳng vào đầu Hàn Sương,
Cô ta không hề sợ hãi, chỉ cảm thấy không cam lòng.
Đến khi kề cận cái chết, cô ta mới nhận ra bản thân vẫn còn lưu luyến với thế giới này.
“Bốp!”
Đúng lúc ấy, hòn đá trong tay Dương Thanh bay ra như sao chổi giữa đêm đen, xé gió lao tới kẻ cầm đầu.
“Phốc!
Tiếng va chạm trầm đục vang lên, hòn đá xuyên thủng đầu gối gã.
Cơn đau dữ dội từ đầu gối lan ra toàn thân gã.
Kẻ cầm đầu như bị rút cạn kiệt sức lực, ngã nhào xuống đất.
“Á!”
Ngay sau đó, tiếng gào thét đau đớn của gã vang vọng khắp màn đêm u tối.
Ba tên còn lại bị dọa sợ ngây người.
Bọn họ không dám tin nhìn Dương Thanh.
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/2756450/chuong-272.html