Phùng Linh Nguyệt bỗng nhảy lên sang bên cạnh cứ như bị cái gì đó cắn, mặt đỏ bừng như quả đào chín.
Trần Thái Nhật ngơ ngác, mặt đầy dấu hỏi chấm như có hàng nghìn thần thú chạy ngang qua trong đầu.
Sớm không đến, muộn không đến.
Lại nhằm vào lúc quan trọng này mà đến, đám người này đúng là không có mắt.
Nhưng đường đường là chiến thần Tây Cực cũng không thể liếc mắt đưa tình trước mặt mọi người được, thế thì còn ra thể thống gì nữa.
Trần Thái Nhật thong thả đứng dậy, liếc nhìn xung quanh.
Được đấy.
Đều đến hết rồi.
Lúc này tứ thần Hoa Hạ, chín cấp Long, mười tám cấp Minh đều có mặt ở đây.
À phải rồi, hiện giờ là mười cấp Long rồi, Phùng Linh Nguyệt vừa thăng cấp.
Sức chiến đấu này có thể gọi là chiến hạm ngân hà xa hoa.
Nếu là đội hình này mà gặp quái nhân địa tâm lúc nãy thì...
Trần Thái Nhật thấy mình không cần phải vất vả như thế, đánh hội đồng cũng rất tốt.
Đuôi ngựa của Nam Tôn - Lương Nhất Diệu lắc qua lắc lại bước đến hỏi tới tấp.
“Địch đâu? Lẽ nào vẫn chưa đến à? Chẳng phải chúng ta phải đến trước để mai phục sao?”
Trần Thái Nhật dang hai tay ra, mặt vô cùng bình tĩnh.
“Mọi người đến chậm quá, tên đó đã bị tôi giết không còn một manh giáp nào rồi”.
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên không thể tin được nói.
“Đánh xong rồi sao? Nhanh thế à? Đối phương đánh thế nào, thực lực ra sao, có tin tức gì có ích không?”
Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-ngay-tro-lai/1659339/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.