Cơ phó thản nhiên nói, mí mắt phải của hai người Hồ Cửu Phong và Phùng Chính Nghĩa không hẹn mà cùng nhau giật giật.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng không còn tâm trạng cười đùa với cô tiếp viên nữa.
Khóe miệng Phùng Chính Nghĩa run rẩy, ông ta nuốt nước bọt.
"Cậu không bị hoa mắt chứ? Nhìn rõ xem cái vệt trắng kia là thứ gì chưa? Là tàu hay là thuyền?"
Cơ phó cũng tràn đầy nghi ngờ, cầm ống nhòm ở bên hông lên quan sát.
"Tôi cũng không rõ, nó không giống một con tàu lắm, vì tốc độ di chuyển trên biển của vệt trắng này còn nhanh hơn tốc độ bay của máy bay chúng ta! Để tôi nhìn kỹ hơn”.
Nói xong, anh ta nâng ống nhòm lên mắt, nhìn chằm chằm vào cửa sổ rồi quan sát một cách cẩn thận.
Trăng sáng sao thưa, dưới ánh trăng sáng tỏ này, nếu có con tàu cỡ vừa và nhỏ dễ thấy trên biển thì nhất định có thể nhìn rõ.
Cơ phó ngập ngừng.
"Dường như... là…"
Hồ Cửu Phong lập tức lo lắng hét lên.
"Nói mau! Là cái gì? Đừng ngập ngừng nữa!"
Cơ phó bị mắng, đầy mặt vẻ khổ sở.
"Quản gia Hồ, thật sự không thể trách tôi được. Vệt trắng kia chỉ là dấu vết để lại trên mặt nước, nó phản chiếu ánh trăng nên mới có màu trắng. Nhưng dấu vết phía trước cách chúng ta quá xa, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-ngay-tro-lai/1659310/chuong-330.html