Khi Phùng Thiên Kiêu nghe thấy giọng nói này, toàn thân lão đột nhiên run lên.
Phùng Lương Tông thì lập tức vui mừng khôn xiết.
Giọng nói của Trần Thái Nhật!
Trong mắt Phùng Thiên Kiêu lóe lên một tia tàn nhẫn, dồn toàn lực vào năm ngón tay, chuẩn bị chặt đứt hoàn toàn cánh tay của Phùng Lương Tông!
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, giọng nói đó lại truyền tới.
“Đã biết là tôi tới rồi, còn dám ra tay như vậy, tôi nghĩ ông hết đường cứu rồi”.
Cùng với sự xuất hiện của giọng nói, một tiếng còi sắc bén vang lên khắp thung lũng.
Tinh.
Vèo.
Phập.
“Á!”, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Phùng Thiên Kiêu đau đến mức không chịu nổi, hai mắt hiện lên vẻ không thể tin được, đau đớn lùi lại mấy chục bước.
Mồ hôi đầm đìa, lão ngẩng đầu lên nhìn.
Bàn tay phải lúc nãy vẫn còn đang đặt trên vai của Phùng Lương Tông bây giờ đã bị rơi xuống phía sau rồi.
Phía trước cánh tay phải của lão hoàn toàn trống rỗng, máu vẫn đang chảy ròng ròng.
Chuyển biến đột ngột này khiến hai phe đối địch của nhà họ Phùng dừng tay lại, không tiếp tục đối đầu nữa.
Cùng với ánh sáng mặt trời chiếu qua khe hở trong thung lũng, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang từ từ bay từ đỉnh núi xuống.
Nhất thời không thể nhìn rõ, chỉ thấy từ trên trời giáng xuống, giống như thần tiên hạ phàm, tràn đầy khí chất anh hùng, không giống người thường chút nào.
Phịch.
Trần Thái Nhật đáp nhẹ xuống đất với vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-ngay-tro-lai/1659307/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.