Hiện trường bỗng thay đổi!
Người nhà họ Phùng lập tức biến sắc.
Nụ cười vốn tự tin của Phùng Thiên Kiêu thoắt cái đông cứng trên mặt.
"Trần Thái Nhật, cậu dám?"
Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, hai tay hai chân của Phùng Chính Nghĩa đồng thời phát nổ, xương chậu nửa người dưới cũng phát ra tiếng vỡ vụn.
Sau một tiếng hét thảm thiết.
Người đứng thứ hai trong nhà họ Phùng, cháu ruột của thúc tổ nhà họ Phùng - Phùng Chính Nghĩa.
Đã biến thành một kẻ tàn phế chỉ còn cái đầu cử động được.
Trần Thái Nhật nhìn Phùng Thiên Kiêu với ánh mắt bình tĩnh. "Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Dứt lời, ngón tay anh bỗng búng mạnh một cái.
Bốp bốp!
Hồ Cửu Phong quỳ ở bên cạnh bỗng hai chân run rẩy, hai tiếng rắc vang lên, cơ thể mất trọng tâm, cứ thế ngã ra sau, kêu lên oai oái.
Lại thêm người nữa tàn phế!
Ông hai, quản gia của nhà họ Phùng - gia tộc đứng đầu Hoa Hạ, trong chớp mắt đã bị Trần Thái Nhật đánh cho tàn phế.
Trần Thái Nhật lại cất lời tra hỏi.
"Ông cụ Phùng, ông có thể làm gì được tôi nào?"
Xung quanh bỗng im lặng như tờ.
Phùng Thiên Kiêu ngồi trên ghế, khuôn mặt đầy nếp nhăn lúc này như trúng tà, vẻ mặt sững sờ, không đáp lời.
Bỗng lão ta phát hiện.
Đúng là mình không làm gì được Trần Thái Nhật cả.
Về địa vị và gia thế, nhà họ Phùng quả thực có thể giữ mối quan hệ tương đối bình đẳng với tứ thần Hoa Hạ.
Bình đẳng cũng có nghĩa là tuy Trần Thái Nhật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-ngay-tro-lai/1659283/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.