Hiện trường bỗng thay đổi! Người nhà họ Phùng lập tức biến sắc. Nụ cười vốn tự tin của Phùng Thiên Kiêu thoắt cái đông cứng trên mặt. "Trần Thái Nhật, cậu dám?" Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, hai tay hai chân của Phùng Chính Nghĩa đồng thời phát nổ, xương chậu nửa người dưới cũng phát ra tiếng vỡ vụn. Sau một tiếng hét thảm thiết. Người đứng thứ hai trong nhà họ Phùng, cháu ruột của thúc tổ nhà họ Phùng - Phùng Chính Nghĩa. Đã biến thành một kẻ tàn phế chỉ còn cái đầu cử động được. Trần Thái Nhật nhìn Phùng Thiên Kiêu với ánh mắt bình tĩnh. "Sao vậy? Có vấn đề gì sao?" Dứt lời, ngón tay anh bỗng búng mạnh một cái. Bốp bốp! Hồ Cửu Phong quỳ ở bên cạnh bỗng hai chân run rẩy, hai tiếng rắc vang lên, cơ thể mất trọng tâm, cứ thế ngã ra sau, kêu lên oai oái. Lại thêm người nữa tàn phế! Ông hai, quản gia của nhà họ Phùng - gia tộc đứng đầu Hoa Hạ, trong chớp mắt đã bị Trần Thái Nhật đánh cho tàn phế. Trần Thái Nhật lại cất lời tra hỏi. "Ông cụ Phùng, ông có thể làm gì được tôi nào?" Xung quanh bỗng im lặng như tờ. Phùng Thiên Kiêu ngồi trên ghế, khuôn mặt đầy nếp nhăn lúc này như trúng tà, vẻ mặt sững sờ, không đáp lời. Bỗng lão ta phát hiện. Đúng là mình không làm gì được Trần Thái Nhật cả. Về địa vị và gia thế, nhà họ Phùng quả thực có thể giữ mối quan hệ tương đối bình đẳng với tứ thần Hoa Hạ. Bình đẳng cũng có nghĩa là tuy Trần Thái Nhật không thể thẳng tay giết người ở nhà họ Phùng. Thì nhà họ Phùng cũng không thể cầm dao chém Trần Thái Nhật được. Có mưu đồ tấn công trấn thủ Tây Cực ở Hoa Hạ, tội danh này không nhỏ chút nào. Cho dù là nhà họ Phùng thì cũng không dám công khai làm như vậy. Điều quan trọng nhất là Phùng Thiên Kiêu đột nhiên ý thức được. Thành phố Yến Kinh... không ai có thể đánh lại Trần Thái Nhật, đây mới là vấn đề quan trọng nhất. Lão già này đứng ở trên cao đã quen rồi. Những kẻ địch trước đây, hoặc là dùng võ công tuyệt đối, hoặc là dùng đám đông, hoặc là dùng quyền thế của nhà họ Phùng nghiền nát. Lâu dần, Phùng Thiên Kiêu hình thành một loại ảo giác. Đó là nhà họ Phùng luôn mạnh hơn người khác ở mặt nào đó. Trong khoảnh khắc Trần Thái Nhật ra tay, ảo giác này đã biến thành bong bóng xà phòng vỡ tan. Trần Thái Nhật là ai chứ? Chiến thần Hoa Hạ vô địch thiên hạ! Trước giờ chỉ có người khác chết trong tay cậu ta, chứ chưa ai có thể khiến cậu ta bị thương. Nếu trở mặt hoàn toàn với cậu ta thật thì chỉ có hai kết quả. Một, Trần Thái Nhật tiêu diệt toàn bộ người nhà họ Phùng. Hai, lần này nhà họ Phùng đuổi được Trần Thái Nhật đi, sau đó Trần Thái Nhật sẽ từ từ bắt những người nhà họ Phùng lạc đàn, dùng thời gian lâu dài để giết sạch người nhà họ Phùng. Kiểu gì nhà họ Phùng cũng chết, nên tuyệt đối không thể trở mặt. Chân lý nằm ở tầm bắn đại bác. Chỉ có kẻ mạnh nhất mới nắm quy tắc cuối cùng. Phùng Thiên Kiêu muốn vờn, kết quả chơi lửa bỏng tay. Trần Thái Nhật không thèm quan tâm đến vấn đề thể diện, vừa đến liền vả mặt, loáng cái đã nắm quyền chủ động. Lần này đổi lại là Phùng Thiên Kiêu ngỡ ngàng ngơ ngác. Chẳng phải lão chắc chắn Trần Thái Nhật không dám giết người sao? Vậy thì anh không giết, chỉ biến thành tàn phế hoàn toàn thôi. Trần Thái Nhật phủi tay, giống như vừa làm một việc vô cùng nhẹ nhàng. "Ông cụ Phùng, trà của nhà ông rất ngon, tôi đi trước đây, mấy ngày nữa chúng ta lại gặp nhau ở Hội nghị liên minh hoàng kim". Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha. Website T*amlinh2*47.c*om cập nhật truyện mới nhanh nhất Dứt lời, Trần Thái Nhật nhẹ nhàng nhảy xuống "tháp gỗ" mà anh xếp chồng lên, gọi ba cô gái rồi nghênh ngang bước ra khỏi cổng chính biệt thự. Đằng sau là đám người nhà họ Phùng câm như hến. Không ai dám ngăn cản, thậm chí còn không ai dám lên tiếng chửi rủa một câu. Nhà họ Phùng uy hiếp người khác dựa vào quyền lực khổng lồ và địa vị không thể lay chuyển. Còn Trần Thái Nhật uy hiếp người khác một cách đơn thuần - kẻ nào cản đường sẽ chết. Trên đường, Ninh Yên Nhiên bước lên, ôm lấy cánh tay phải của Trần Thái Nhật, nói với giọng điệu nghịch ngợm. "Sư phụ, lần này nhà họ Phùng chẳng bồi thường gì cả, quá không có thành ý". Trần Thái Nhật suýt nữa thì trẹo chân. Con nhóc này điên rồi sao? Đối phương là nhà họ Phùng đứng đầu Hoa Hạ, nếu không vì kiêng dè võ lực của anh, thì bây giờ còn có thể bình an vô sự ở đây sao? Thấy đủ mà lui là được rồi, lại còn đòi bồi thường? Anh nhếch mép nở nụ cười nhạt. "Ai nói không bồi thường?" Tinh tinh, điện thoại của Trần Thái Nhật khẽ gõ vào áo giáp hợp kim địa tâm trên người anh, anh thầm vui trong lòng. Sợ là tích lũy mười mấy năm của nhà họ Phùng đã bị anh lấy mất rồi. Genko ở bên cạnh khẽ nhíu mày. "Chủ nhân, thế còn chuyện đám Hồ Cửu Phong hại anh vào mười năm trước thì sao?" Ánh mắt Trần Thái Nhật đanh lại. "Gia chủ nhà họ Phùng và Phùng Thiên Kiêu đều có mặt, liên quan đến sự trong sạch của nhà họ Phùng, sẽ không moi được chân tướng ngay tại chỗ đâu. Đưa luôn người đi cũng không thực tế, thậm chí có thể khiến hai người đó tự sát để giữ bí mật". "Cứ bình tĩnh, chỉ cần bọn họ không chết, sau Hội nghị liên minh hoàng kim, tôi sẽ dùng cách thức an toàn nhất khiến nhà họ Phùng tự tay giao người ra, đến lúc đó chắc chắn có thể xét xử". … Trong biệt thự của gia chủ nhà họ Phùng. Lúc này, trong phòng sách, gia chủ nhà họ Phùng là Phùng Lương Tông, cậu chủ Phùng Tinh Kiếm, em trai gia chủ đã trở thành tàn phế Phùng Chính Nghĩa, đều có mặt. Lông mày của Phùng Thiên Kiêu dựng ngược lên, dường như mới nổi trận lôi đình. Dưới đất đầy những món đồ cổ bằng sứ nổi tiếng bị đập nát vụn. Cả người Phùng Chính Nghĩa quấn băng, lộ ra mỗi cái đầu, miễn cưỡng có thể nói chuyện. Thân là gia chủ của nhà họ Phùng, lúc này Phùng Lương Tông cũng không quan tâm đến thể diện của thúc tổ được nữa, mắng mỏ dạy dỗ Phùng Chính Nghĩa một trận. “Rốt cuộc chú làm sao thế hả? Lẽ nào chú cùng Hồ Cửu Phong mưu sát Trần Thái Nhật thật sao? Có phải đầu óc chú có vấn đề, không biết chữ chết viết thế nào phải không? Cậu ta là người có thể chọc vào được sao?" "Được rồi!" Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha Giọng nói uy nghiêm của Phùng Thiên Kiêu ngắt lời Phùng Lương Tông. "Đừng trách nó, là tôi bảo nó làm vậy". Phùng Lương Tông bỗng biến sắc. "Chú? Tại... tại sao chú lại bảo Chính Nghĩa ám sát công thần của Hoa Hạ ta? Đây là tội đại nghịch bất đạo đấy! Nhà họ Phùng chúng ta đời đời trung liệt, làm vậy chẳng khác gì tự hủy hoại cơ nghiệp!" Khuôn mặt Phùng Thiên Kiêu tỏ vẻ khinh bỉ, lạnh lùng hừ một tiếng. "Hừ, công thần sao? Đối với Hoa Hạ có lẽ là công thần, nhưng đối với nhà họ Phùng chúng ta thì là kẻ thù không đội trời chung! Kiểu thù tao sống mày chết đó!" Lão vừa nói xong, Phùng Lương Tông và Phùng Tinh Kiếm đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt kinh hãi. Cậu cả Phùng Tinh Kiếm của nhà họ Phùng run rẩy nói. "Thúc tổ, Tinh Kiếm không biết, xin ông hãy nói rõ". Phùng Thiên Kiêu ngẩng đầu nhìn xa xăm, dường như đang nhớ lại. "Các cậu... có biết bố của Trần Thái Nhật là ai không? Có biết tổ tiên của Trần Thái Nhật là chi nào, mạch nào không?" Phùng Lương Tông sửng sốt. "Chuyện này quả thực là không biết ạ". "Hừ, vậy tôi lại hỏi các cậu, vào cuối thời vương triều phong kiến, nhà họ Phùng chúng ta đã bình an vượt qua đến thời hiện đại, sau đó lại có cơ nghiệp như ngày hôm nay kiểu gì?" Phùng Lương Tông cũng biết rõ về lịch sử tổ tiên, lập tức trả lời. "Hoàng triều phong kiến cuối cùng, nhà họ Phùng chúng ta khởi binh đầu tiên, cùng với mười lăm thế lực địa phương phối hợp với tân quân thảo phạt hoàng tộc, cuối cùng tiêu diệt được hoàng tộc Trần..." Phùng Lương Tông nói đến đây đột nhiên ngừng lại. Xung quanh im phăng phắc. Một lúc sau, Phùng Tinh Kiếm bỗng kêu lên. "Lẽ nào Tây Cực - Trần Thái Nhật là hậu duệ còn sống sót của hoàng tộc Trần Thị năm đó?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]