Câu nói của Trần Thái Nhật thu hút mọi ánh mắt của những người ở hiện trường.
Trương Mỹ Vi bỗng run rẩy như bị giật điện, đứng không vững liền chống tay lên cái bàn bên cạnh, sợ hãi hỏi.
“Lẽ… lẽ nào cậu định giết tôi?”
Trần Thái Nhật không trả lời bà ta mà đến cạnh “thi thể” của Hàn Tâm Nhụy, dịu dàng ôm người đẹp đang ngủ, sắc mặt còn trắng bệch như trong suốt lên.
Rồi đặt cô ấy lên bàn.
Ngón cái nhanh như chớp điểm vào phần ngực dưới của Hàn Tâm Nhụy.
“Khụ khụ khụ!”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Hàn Tâm Nhụy bỗng ho ra một viên thuốc màu xanh.
Trần Thái Nhật nhanh tay lẹ mắt bắt lấy.
Viên thuốc có màu xanh nhạt, to cỡ bằng hạt đậu, tỏa ra mùi nguy hiểm.
Kỳ lạ là một viên thuốc như vậy mà Hàn Tâm Nhụy ho ra lại không hề có dấu vết bị tiêu hóa.
Khuôn mặt Trần Thái Nhật hiện lên sự khinh thường, tiện tay vứt viên thuốc đó đi.
Lúc này một điều kỳ diệu xảy ra.
Tiếng ừ hử như có như không vang lên.
Sắc mặt trắng bệch của Hàn Tâm Nhụy bỗng dần dần trở nên hồng hào.
Lồng ngực hơi phập phồng lên xuống.
Người phụ nữ nhà họ Hàn vừa kiểm tra cho cô ấy không thể tin được nói.
“Cô chủ, cô chủ sống lại rồi!”
Trương Mỹ Vi bất ngờ như sét đánh ngang tai, buộc miệng nói.
“Không thể nào!”
Sau đó bà ta bỗng nhận ra lời này không ổn.
Nhìn lại thì thấy mọi người đều tức giận nhìn chằm chằm vào mình.
Cái gì gọi là “không thể nào”?
Tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-ngay-tro-lai/1659214/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.