Cả người Thường Khoan chấn động.
“Sếp Vương, anh vừa nói gì cơ? Hay tín hiệu điện thoại của tôi có vấn đề nhỉ?”
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại đã tức đến mức run rẩy.
“Tên khốn kiếp! Mối làm ăn lớn của công ty bị cậu phá hỏng rồi! Tín hiệu có vấn đề á… tôi thấy đầu óc cậu có vấn đề thì có! Cút!”
Tút!
Cùng với tiếng “cút” vô cùng giận dữ, sếp của Sùng Tín phía bên kia cúp luôn điện thoại.
Để lại Thường Khoan vẻ mặt đờ đẫn và hai bố con Vân Hoa, Vân Dương Dương cũng đờ đẫn không kém.
Thường Khoan bỗng cảm thấy thế giới này rất không chân thực.
Sự trọng dụng đâu rồi?
Chẳng phải ông ta nói cố gắng làm việc, sau năm năm sẽ lên chức phó giám đốc sao?
Giờ lại có ý gì thế này?
Cái gì mà việc làm ăn lớn bị mình phá hỏng?
Hắn không nhịn được nuốt nước bọt, vẻ mặt đông cứng quay đầu lại, chậm rãi nói với Vân Dương Dương.
“Vợ ơi… vừa rồi anh có nói gì sai không?”
Vân Dương Dương sửng sốt.
Vãi, sao câu này nghe quen tai thế?
Cô ta ngẫm lại.
Vân Hoa đang ngồi bên cạnh, hình như vừa rồi cũng hỏi câu y hệt.
Vân Dương Dương muốn an ủi chồng mình, nhưng cảm thấy vốn từ của mình thật sự nghèo nàn, cô ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng…
“Chồng ơi… chắc là giám đốc của anh cũng bị người bên cạnh rót trà, làm đổ vào người đấy”.
Ánh mắt Thường Khoan lóe lên, vẻ mặt sững sờ.
Một lúc sau, hắn đột nhiên gầm lên với Vân Dương Dương.
“Điên à?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-ngay-tro-lai/1659164/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.